Hành động nào của con gái khiến con trai khó thể quên

Vào mùa hè năm 2007, tại ga xe lửa Vũ Xương, thời tiết rất nóng bức và tôi đang đợi ở trạm chờ xe về nhà.

Bốn năm cô gái mặc đồng phục bước vào nhà ga, họ đến từ một trường dành cho trẻ em khuyết tật. Nữ học sinh đeo một chiếc túi vải đeo chéo, một tay cầm tờ rơi, tay kia lộ ra vật phẩm trang sức… Cô ấy ước chừng khoảng 14, 15 tuổi…

Thực ra loại chuyện này tôi đã gặp không ít lần, đơn giản là giả vờ làm người điếc lừa chút tiền mà thôi, tôi tự cho là mình nhìn thấu họ.

Một lúc sau, một cô gái bước đến trước mặt tôi, cô ấy rất xinh đẹp, ở trước mắt tôi lắc lắc một cuốn sách nhỏ.

Đại khái mặt trên sách nói: Đây là những vòng dây đan màu đỏ, trường học dành cho người câm điếc mua những sợi dây màu đỏ, còn các cô gái ấy tự mình đan vòng, mỗi vòng có giá 5 tệ, giúp các cô trang trải học phí.

Sợi dây màu đỏ được bện rất khéo léo, trên đó còn treo một con mèo thần tài bằng gốm nhỏ… Cô gái lặng lẽ nhìn tôi, không thúc giục hay làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi. Tôi nói không và làm một cử chỉ không. Cô ấy rời đi…

Một lúc sau, cô ấy còn sót lại một sợi dây màu đỏ trên tay và quay lại phía tôi. Cô nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm vào mũi tôi, rồi đem sợi dây đỏ đeo vào cổ tay tôi. Sau đó cô nhíu mày nhìn tôi một cái liền chạy đi, cô ngoảnh đầu lại nhìn tôi và nở một nụ cười vui vẻ với đôi mắt sáng ngời.

Cuối cùng tôi nhận ra mình thật lố bịch và tự cho mình là đúng. Tôi cũng biết cô ấy chắc hẳn đã biết ngay từ đầu tôi đã hiểu lầm cô ấy, nhưng cô ấy không có cách nào giải thích bằng lời, cho nên sau khi cô ấy bán hết vài vòng dây đan màu đỏ, cô ấy chỉ để lại một vòng dây đỏ cho tôi đeo, cố gắng để nói với tôi rằng cô ấy đang tự kiếm học phí bằng chính sức mình.

Cô ấy có chút tức giận nên dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi tôi một cách trẻ con, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay cô ấy chợt lan khắp cơ thể tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy mùa đông ở Vũ Hán đã đến rồi… Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại và chạy ra khỏi ga xe lửa, tôi muốn nói với cô ấy lời xin lỗi. Nhưng tôi không thể tìm thấy cô ấy được nữa.

Sau ngày hôm đó, tay trái tôi vẫn luôn đeo một sợi dây đan màu đỏ có gắn mèo thần tài. Nhiều năm sau, sợi dây đan đó của tôi bị biến dạng và đứt rời, còn mèo thần tài vô tình bị vỡ thành từng mảnh khi đang tắm.

Mà tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm, sợi dây đan màu đỏ đã trở thành một chiếc đồng hồ. Bảy năm đã trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ cô gái câm điếc thời đi học, cảm giác mát lạnh trên đầu ngón tay của cô ấy, cái nhíu mày và nụ cười hạnh phúc cuối cùng của cô ấy. Tôi thực sự áy náy.

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Tại sao phụ nữ thường là người chủ động...

Tình trạng tương tự đang diễn ra ở Việt Nam, với khoảng 70% trong tổng số 600.000...

Phụ nữ ấy mà…

Cô ấy bảo muốn trồng một giàn hồng bên cửa sổ, anh nói: “Dạo này bận quá,...

Vì sao nhiều cô gái xinh đẹp nhưng không...

Hôm qua, tôi thấy có một cô gái đăng bức ảnh của mình với bạn trai lên...