Ả Maya đơn thân – Tình đêm muộn bên bờ hồ

Dòng nhật ký đề ngày 31, tháng 5 năm 2020…

Trơ trọi 1 mình” – Đây là số kiếp mà thượng đế đã đánh đổi lấy sự văn vở hào hoa của tôi.

Đầu tuần mê đắm. Chẳng có tiếng dương cầm nào trong đêm cả. Tuy nhiên, gió đầu thu thổi qua khe cửa đưa mùi xúc cảm của chị vào phòng. Tôi viết về chị “Ả Maya đơn thân”.
Cái vẻ sáng ngời dịu ngọt như mật hoa đầy trên núm đồng tiền ấy. Bồng bềnh những khoảng hư xa xăm…

Đầu thu năm ấy. Lơ lửng bên ánh tà dương lổ đổ và đêm đang dung lên. Trời vừa chạm thu, uống ngụm cà phê nguội lạnh bởi hoàng hôn phả sắc vàng thắm đỏ lên những cửa sổ tầng trên các ngồi nhà đối diện. Bầu trời trên cao như những bông hồng héo úa. Tôi nghĩ về cuộc đời, về tuổi trẻ rừng rực máu lửa, về những cô nàng thân hình đồng hồ cát của mình và tự hỏi cái kết sẽ ra sao? Thì đâu đó một cô gái thấp bé mảnh mai đi qua tôi, bước chân gấp gáp, chệnh choạng trên đôi giày cao gót, chúng tôi va ánh mắt vào nhau, em dừng lại và xáp tới tôi:

shivan lam quen gai

Em cao khoảng mét 7 có khuân mặt nhỏ tròn trĩnh, có má núm đồng tiền như phần lớn các thiếu nữ ở Nga. Và tôi thích hàng mi dài với chiếc áo hiệu Dolce vừa khít bó chặt trong chiếc áo con dây đen. Thân hình son trẻ của em, body chữ S của em, chiều cao của em. Và đó là dư âm duy nhất của ngày, cái rờn rợn khoái thú, cái giật thọt nơi hạ bộ – Một cái gì trẻ con ve vẩy rất chuyên nghiệp của cặp dừa xiêm. Tôi hỏi giá, em trả lời mau lẹ, chính xác bằng 1 giọng lanh lảnh du dương ( 6 – 6 – 6). Đôi mắt hí hửng tưởng 6 lít đang định gật vội. Em hét lớn 6 củ. Em đọc body language của tôi biết tôi nghĩ gì rồi nguây nguẩy bỏ đi. Ôi cái kiếp nghèo thân tôi !!!

  • Phải mất bao nhiêu năm cuộc đời người ta mới phân biệt được đúng sai?
  • Nếu Hanoi là 1 cái pub và bạn muốn 1 câu chuyện, thì chà, bạn đi đâu?

Buổi tối cùng ngày, một thôi thúc kì lạ bắt tôi thả bộ dọc phía Tây bờ hồ, trước khi tìm được một chiếc ghế đá để yên vị, tôi phải né 1 đám nữ xinh bởi sự lịch lãm của mình: khao khát được sống lại những giây phút kì lạ với cô tiểu thư con ông thứ trưởng. Tôi đang cố cứu vãn những gì có thể cứu vãn, mùa thu đang reo lanh tanh trong không gian. Tôi thở dốc, cảm giác quằn quại khi cứ nhớ về ẻm. Thầy tôi từng nói “cách tốt nhất để quên người cũ là quen người mới” và thầy đã đúng.

Hẳn là cục nam châm cực mạnh, tôi không thể giải thích rõ bản chất thực thụ của niềm xung đột đang thôi thúc mình là gì. Nàng vớ được tôi vào 1 tối đầu tháng 8 trác táng ở đâu đó bên bờ hồ gươm phố cổ Hanoi, gần 1 bar tây. Bên ghế đá tôi đang suy tư một mình.. nàng đang say khướt 1 cách hòa nhã, đặt bịch mông nàng xuống cạnh chỗ tôi mặc cho tôi có đồng ý hay không, nàng khăng khăng rằng chúng tôi cùng quê và đặt bàn tay nhỏ bé vào bả vai tôi. Nàng khoe với tôi cô con gái xinh xắn (miệng đầy hơi rượu), 1 tiểu nữ thần được đặt làm nền trên chiếc điện thoại của nàng. Tôi nghĩ nàng có 1 chút máu Hải Phòng hay Quảng Ninh trong người.

shivan voi me don than

Buổi đêm hôm ấy, nàng say bởi ly Whiskey Sour nhân ngày nàng chính thức trở thành mẹ đơn thân. Mặt hồ như tranh tĩnh vật, và mọi người sắp sửa nôn ọe.

Nàng gấp đôi tuổi người yêu cũ tôi, hơn tôi 8 tuổi. Một người phụ nữ trưởng thành, vóc dáng rất mảnh dẻ, tóc đen dài, da trắng bóc, nặng khoảng 48 ký, với đôi mắt không đối xứng song rất duyên, gương mặt bán diện góc cạnh như được ký họa nhanh, tấm lưng mềm mại với 1 đường cong cực kỳ hấp hẫn. Má núm đồng tiền do da dính vào các mô sâu hơn. Và quả là 1 thử thách để có thể nắm bắt được những biểu cảm lẫn tâm lý của nàng.

  • Nàng kể: Chồng cũ tôi đã từng và bây giờ vẫn là 1 luật sư hào hoa, rất đàn ông, rất khôn khéo, mặc quần âu có đai đeo, thắt cà vạt họa tiết vẽ tay. Trong 2 năm qua, hắn đã trả cho cô em gái nhỏ bé tuyệt vời của hắn khoảng 50 triệu 1 tháng với điều kiện nghiêm ngặt là hãy sex với hắn sau mỗi giờ tan làm ba lần một tuần. Và hắn đã lừa tôi như thế.
  • Tôi: Chị biết không: “Một nét hay ho của hôn nhân là ở chỗ nó khiến cho cách sống dối trá tuyệt đối cần thiết cho cả đôi bên.” Vậy đó là lý do hôm nay chị ăn mừng vì điều đó?
  • Nàng: Tôi không biết nữa, trong tôi như đang bị xung đột bởi những mâu thuẫn. Nói chung là khá buồn.
  • Tôi: Chị gái không tên ơi, người chỉ yêu 1 lần trong đời là người thực sự nông cạn. Cái mà họ gọi là chung thủy, trung thực, thì tôi gọi đó là hôn mê của thói quen hoặc sự thiếu vắng trí tưởng tượng.
    Thầy tôi dạy rằng: “khi ta yêu ta luôn bắt đầu bằng việc lừa mình và chấm dứt bằng việc lừa người. Đó là cái mà thế gian gọi là sự lãng mạn.” Vui lên chứ!!
  • Nàng: Cảm ơn cậu. Tôi tên Maya, cậu là ai? sao lại ngồi đây một mình và vào giờ này?
  • Tôi: Shivan. Tôi đang đi tìm lại tuổi trẻ của mình.
  • Nàng: Hahaa.. Gớm cậu già với ai. Rõ ràng rồi, giọng điệu này. Cậu là nhà văn, đang đi tìm cảm hứng đúng không?
  • Tôi: Gần như vậy. Đây là thói quen của tôi, tôi thích mơ giữa ban ngày, tôi thích tưởng tượng mọi thứ. Người ta đồn rằng những sự kiện vĩ đại nhất diễn ra trong não bộ của mình, chính là trong não và cũng chính tại trong não những tội lỗi vĩ đại nhất cũng được diễn ra. Đôi khi chỉ nghĩ đến thôi, tôi có thể nhuộm màu ngượng ngùng lên má.
  • Nàng: Những điều cậu nói tôi cảm giác rất máy móc, rất văn vở. “Hỏi cậu. Tại sao mặt hồ lại xanh trong khi màu thật là trắng?“
  • Tôi: Chỉ có 2 người tôi cho là thực sự hấp dẫn – người biết hết và người không biết gì. Lời khuyên là đôi khi ta chỉ nên thắc mắc thôi chứ không nhất thiết phải tìm câu trả lời cho nó.

Và chúng tôi kể nể mọi thứ với nhau, cùng cười với những câu chuyện, càng kể giọng chị càng rền rĩ và tôi phải vội vạng bịt cái miệng chị bằng 1 nụ hôn như bởi 1 hấp lực định mệnh. Và chị chưa hiểu đầu của tai nheo ra sao: Tôi hát cho chị nghe 1 bài ba lát man mác buồn và chắp mấy vần quấn quá cho chị khuây khỏa. Biểu cảm chị, thái độ chị, ánh mắt chị. Tôi biết chị đã sẵn sàng.

shivan don

Tôi vội kéo chị phắt dậy dọc theo quỹ đạo mặt trăng trôi theo con đường vành đai chan hòa đèn chiếu. Chiếc vinfast lux hồng cánh sen của chị đỗ không quá xa, và tôi dùng nó để vồ vập chị khoảng 15 đến 20 phút. Điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi là một Hotel A25 gần đó.

Các giác quan tôi có hơi rung động, giống việc 1 ả chim đơn côi đậu vào 1 chiếc cây vừa bị bật rễ bởi cơn bão đêm qua. Đơn thuần là ý thức hữu hảo tầm thường.

Sập cửa Hotel. Rất nhiều cử chỉ vồ vập mạnh bạo, một vài cuộc đú đởn khá bí hiểm đã gây ra những tác động thú vị. Trong cuộc chơi tìm kiếm khoái lạc, dâm dục đang cháy rụi trong tiểu não của tôi. Các đường cong ở lưng chị – kỳ lạ thay, nó non tơ như ở các bé tuổi dậy thì, làn dan trắng như gạo, những nụ hôn chậm dãi mơ màng của ả thiếu nữ lả lơi.

Mồ hôi nhễ nhại trong hiệp 1, bộ hồ lót còn đang mặc dở. Ôi Maya, nàng thơ tuyệt vời nhất trong các nàng thơ.

Tình dục chỉ là phụ gia của nghệ thuật. Và chị quả thực dịu dàng nhất, bình dị nhất, tử tế nhất, hiểu biết nhất mà tôi có thể tưởng tượng. So với chị, hoa hậu hoàn vũ cũng chỉ đến thế là cùng. Chẳng có lý do nào trên đời để tôi phải kể dông dài về chị. Nhưng hãy cho phép tôi nói, dù chị là ai là người như thế nào, đang say xỉn hay khật khờ hồi tỉnh – rằng chị là người bầu bạn thông minh nhất, có não nhất mà tôi từng quen.

shivan tan gai

Rồi đến hiệp 2, cái huyễn tưởng ấy có 1 sự hoàn hảo, vì sự hấp dẫn trong vắt của vẻ đẹp tinh khiết, cấm kỵ, mà chính là sự an toàn của các tình huống. Chị chải tóc sau khi tắm chỉ quấn vỏn vẹn 1 chiếc khăn tắm nhỏ nhen trên người. Tôi tình cờ chớp được nhờ sự kết hợp ngẫu nhiên của độ chếch tấm gương với khe cửa nhà tắm he hé. Cái sắc diện ấy tôi không thể nào mô tả chính xác được, vẻ bất lực hoàn toàn trước body của chị, mặc cho lớp make up đã được gột rửa. Mời độc giả tưởng tượng cùng tôi.

Bước ra từ phòng tắm, chị vùi mặt vào hạ bộ mặc tôi chưa kịp tắm táp gì. Mắt, mũi, mồm tôi há hốc bởi chiếc lưỡi điêu luyện của chị, trời ơi.. phải mất bao năm làm tình chị mới có skill đỉnh tới vậy. Nghiến răng kèn kẹt, tôi bế chị ra ban công khách sạn, tựa chị vào một phần lan can rộng thổn thức, tôi dồn hết lũ quỷ của mình vào những pha dập đều đặn cho tới sức cùng lực kiệt. Lâu lắm rồi tôi mới thăng hoa đến vậy, tôi nhìn chị mỉm cười và hôn lên vầng tráng nhâm nhấp mồ hôi trước khi chìm vào giấc ngủ cùng chị.

Hai tôi giống tảng băng trôi trên thiên đường, những khoảnh khắc mà sau khi đã no nê nhau sau những chầu dốc sức hoang đường điên dại. 2 đứa lử lả. Tôi gom chị trong vòng tay, da chị lấp lánh trong ánh đèn đường từ ngoài lọt qua khe mành cửa sổ. Và niềm âu yếm lắng sâu thành hổ thẹn. Chị và tôi đang sống trong đêm mà nhục dục bao trùm, những bối dối dần biến mất mỗi khi chúng tôi bàn luận về đời tư của nhau. Tôi chưa kịp cởi mở về người cũ – cô gái con ông thứ trưởng thì chị vội trần tình về sự điếm đúa của chị: “Thực ra khi còn là vợ chồng, chính chị mới là người ngoại tình trước – người thứ 3 không ai khác là anh bạn thân của chồng. Chồng chị có sugar baby mới đây thôi. Và ảnh vẫn nghĩ rằng ảnh là người sai”.

Tâm trí tôi thực sự đang lơ lửng quanh thân thể trần truồng của chị, trước lời xám hối ấy – chưa bao giờ định nghĩa “REAL LOVE” trong tôi lại vụn vỡ tới vậy.

shivan blog

Bất kỳ 1 rẽ ngang nào trong các số phận đã được ấn định. Chúng ta thà không biết trước vợ mình làm hoa được bán theo giờ và đã về hưu, nếu té ra chiếc Audi được người vợ tặng trong dịp sinh nhật là từ cái lỗ đó mà ra.

Khi bình minh vừa ló rạng, ả chim nhạn sắp sửa cất cánh trong hoàng hôn ẩm ướt màu mơ chín. Rồi chị biến mất, một cách đậm đà nhân tính hơn cô bạn gái trước đó của tôi. Với 1 lá thư vĩnh biệt âu yếm “Tôi đi đây.” đính cẩn thận bằng nước bọt để trên mặt bàn. Một giấc ngủ dễ chịu, tôi gọi chiếc grab 4 bánh và chạy thẳng về nhà. Chẳng còn gì ngoài tôi và cơn trống trải.

“Để quay lại tuổi xuân, ta chỉ cần làm lại những việc điên rồ của mình.”

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Shivan đem tan vỡ đi hàn gắn, rồi lại...

Giữa những đêm hè oi ả và nóng nực của Hà Nội, đâu có có một nỗi...

Em yêu, anh đã về…

Một ngày nọ, tôi giật mình nhận ra rằng câu nói “Em yêu, anh đã về” quen...

Ngoại tình tư tưởng – Shivan hoan lạc cùng...

Ngày 1 tháng 1 năm 2024. Tôi viết những dòng này lúc 4h sáng sau 1 giấc...