Dường như, câu chuyện phụ nữ bị quấy rối tình dục ở Việt Nam những năm gần đây ngày càng trở nên phổ biến hơn. Nhẹ thì chỉ dừng lại ở lời chòng ghẹo, va chạm vô tình, nặng hơn là bị xâm hại. Mà một trong những nguyên nhân khởi đầu của câu chuyện (theo lời khai của những kẻ gây tội) chính là việc ăn mặc hở hang của những cô gái độ tuổi xuân thì.
Có thể thấy rõ một điều rằng, ngay sau khi sự việc bị phanh phui, người đời dành cả cơn bão luận tội cho những nạn nhân của các vụ híp dâm, bạo hành với đủ những chỉ trích rằng việc ăn mặc hớ hênh đến khiêu khích từ chính những cô gái vô tình biến bản thân trở thành trò đùa hoặc “con mồi” cho bọn xấu lợi dụng. Đó là nguyên nhân chính làm họ bị cuõng híp và trách nhiệm hoàn toàn là của họ.
Và “không có lửa làm sao có khói” là phản ứng thông thường của những người phụ nữ vốn lớn lên trong một gia đình gia giáo. Khi biết tin ai đó vừa trải qua bi kịch, họ sẽ nói những câu đại loại kiểu: “Mỡ treo miệng mèo sao nó không ăn”, “ăn mặc như thế bị cuõng híp là đúng rồi, không oan”. Hoặc ở Việt Nam vốn tồn tại một câu nói: làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu, nên rất nhiều người nghĩ là đàn ông quấy rối đàn bà là chuyện bình thường. Vô hình chung, nó khiến chúng ta chấp nhận một sự thật rằng: Phụ nữ là một thực thể gây ra tội lỗi và phải thông cảm với bản năng xấu xí của đàn ông?
Và nhóm còn lại sẽ đứng về phía nạn nhân, đồng loạt đưa ra những lời chỉ trích: “Những kẻ vô cảm khi đổ lỗi cho nạn nhân và bỏ qua kẻ phạm tội”.
Xã hội ngày càng phát triển, nhu cầu của con người ngày càng tăng lên. Từ “ăn đủ, mặc đủ” dần chuyển lên “ăn ngon, mặc đẹp”. Xu hướng thời trang dần thay đổi để đáp ứng nhu cầu mặc đẹp đó. Đối với nữ giới, gợi cảm chính là một nét đẹp. Nhu cầu được phô diễn, thưởng thức cái đẹp qua những bộ trang phục gợi cảm là vô cùng chính đáng của rất nhiều người, đặc biệt là đối với những người phụ nữ làm việc trong môi trường chuộng “cái đẹp”, như nữ MC kia chẳng hạn.
Những ý kiến bênh vực cho rằng: “Phụ nữ đẹp thì không cần che đậy, cứ thoải mái ăn mặc sexy ra đường”. Họ ăn mặc sexy nhưng là người tử tế, kiếm ăn lương thiện. Họ là những con người có tự trọng, có nhân phẩm. Họ muốn tất cả mọi người phải trầm trồ vẻ đẹp của mình. Và như thế, có gì là sai? Hiển nhiên, không ai có quyền sờ mó, chỉ trích, thậm chí là xâm hại kể cả họ có không mặc gì ra đường đi chăng nữa. Bởi đó là thân thể, thuộc về quyền sử hữu cá nhân của mỗi người. Kẻ nào có bất cứ ý đồ đen tối, ắt kẻ đó là tội phạm đáng bị nguyền rủa.
Vậy suy cho cùng, việc người phụ nữ này nói riêng và toàn bộ phụ nữ nói chung bị cuõng híp là do lỗi ở họ hay ở những kẻ cuõng híp?