Giới trẻ ngày nay thường lo lắng về sự trưởng thành và nói nhiều. Đối với họ, tuổi trưởng thành là một thế giới lấp lánh, nơi họ muốn đến gần hơn với bất kỳ ai càng sớm càng tốt, nhưng lại do dự vì nhiều nỗi sợ hãi. Sớm muộn gì ai cũng sẽ chạm ngưỡng này, và khi chạm đến, ta chợt nhận ra rằng nó không hề đẹp như ta tưởng.
Cuộc sống càng trở nên bộn bề, càng nhiều lo toan và vì thế mà chúng ta cũng mang theo những muộn phiền. Có những ngày chúng ta trở về nhà trong tình trạng kiệt sức vì đã dồn hết tâm sức cho công việc và các mối quan hệ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ, tôi vội mỉm cười để che giấu tất cả, và tôi biết mẹ đang rất lo lắng cho tôi. Tôi chỉ thở dài, mệt mỏi vì bóng tối trong phòng.
Lớn lên, chúng ta ra ngoài và làm quen với những mối quan hệ mới và danh sách bạn bè của chúng ta dài vô tận, nhưng nhìn lại, chúng ta thấy họ và từ lâu đã đến với danh nghĩa tình bạn, không phải bạn. Bởi vì đôi khi chúng ta không bao giờ nói chuyện, tán gẫu, cười đùa, đi chơi cùng nhau như tình bạn tuổi học trò trong sáng nữa. Chúng tôi có một mối quan hệ có vẻ tuyệt vời, nhưng đằng sau đó là sự cạnh tranh, và có những lúc chúng tôi ghen tị vì thành công trong học tập và công việc. Chúng tôi buồn và buồn vì giờ đây bản thân chúng tôi không phân biệt được đâu là bạn, đâu là người lạ. Nhưng vì đã đến ngưỡng cửa của sự trưởng thành, chúng ta không còn trải qua cảm giác bị ghét hay bị từ chối như trước, và cũng không thể gọi đó là một mối quan hệ, nhưng chúng ta vẫn che giấu mọi cảm xúc và vẫn cười. Nói xin chào tại cuộc họp. Không phải chúng tôi cố sống giả tạo mà giờ đây chúng tôi hiểu rằng cuộc sống ngoài kia rất bận rộn nên chúng tôi cần có những sự chở che cần thiết để không còn bị tổn thương. Một vết xước nữa trong lòng ta là một lần nữa vấn vương cuộc đời đó.
Trước đây, ta từng khóc suốt mấy ngày dài khi người ta yêu rời bỏ ta, ta cảm thấy mọi thứ xung quanh sụp đổ, ta không tìm được cho mình một lối thoát, cứ như thế ta tự mình cường điệu hóa nỗi đau gấp bội lần, tình yêu lúc ấy đối với đứa trẻ như ta là tất cả. Nhưng bây giờ khi trưởng thành rồi, ta không còn tự “tra tấn” bản thân mình như vậy nữa, không phải vì ta không yêu, cũng không phải vì ta không đau khi đánh mất đi người ta thương, mà bởi vì giờ ta đủ lớn để nhận ra tình yêu không phải là tất cả.
Ta phải học cách giấu nỗi đau của mình vào trong, ta học cách buông bỏ một thứ không thuộc về ta nữa và bởi vì trái tim ta đã lấp đầy những nỗi đau cũ nên giờ ta chỉ có thể mỉm cười và đón nhận tất cả. Cuộc sống của một người trưởng thành cũng sẽ nhiều mối bận tâm hơn, đó là tìm kiếm một công việc ổn định, là chăm sóc cho ba mẹ khi đã già, là tiết kiệm tiền cho những dự định của tương lai,… trưởng thành chính là khi ta biết sống vì bản thân, vì những người thân yêu của ta xung quanh chứ không còn tự mình tổn thương vì những người không đáng.
Khi còn trẻ ta cố chấp chạy theo để níu giữ một người không còn thương ta, ta lao đầu vào công việc để quên đi tất cả, tất thảy cũng là vì ta sợ cảm giác cô đơn. Sau đó, khi rất nhiều người đến với chúng ta với những mục đích khác nhau, chúng ta nhận ra rằng cô đơn là một loại bình yên. Là người lớn, chúng ta muốn rơi lệ khi vấp ngã, muốn cười khi được cho kẹo mà không được. Bây giờ chúng ta phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình khi gặp khó khăn và vấn đề.
Trưởng thành là một quá trình và ai cũng phải trải qua nhiều bài học mới đạt được kết quả. Niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau, trái tim của chúng ta sẽ không tránh khỏi những vết xước, nhưng chỉ khi hiểu được ý nghĩa thực sự của bài học, chúng ta mới thấy rõ cái giá của sự trưởng thành, cái giá của sự cho đi và nhận lại.