Shivan Do
Tên đầy đủ là Shivan Do (sinh ngày 9 tháng 6 năm 1988 tại Vĩnh Phúc). Hiện tại tôi chưa có nơi ở cụ thể, vẫn bôn ba bốn bể nay đây mai đó. Là 1 nhà văn, 1 blogger, 1 thầy giáo dạy tán gái, 1 nhiếp ảnh gia, 1 người thuộc trường phái nghệ thuật văn chương lãng mạn.
Không phải kiêu ngạo chứ tôi là 1 chàng trai cực kì hấp dẫn và khỏe mạnh. Tôi hoàn toàn không cố tỏ ra mình lôi cuốn nhưng từ nhỏ cô giáo chủ nhiệm đã nói khi lớn lên tôi sẽ trở thành 1 người đàn ông làm tan nát trái tim những cô gái khác. Và cô ấy đã đúng.
Từng có thời điểm tôi nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc lại nơi này. Khi mà 1 ngày đẹp trời, chồng của cô giáo thực tập môn ngữ văn 12 đi làm về và bắt gặp chúng tôi ôn bài trong phòng tắm nhà cổ. Thật may mắn bởi chúng tôi mới qua màn cháo lưỡi dài hơn 20 phút. May mà chưa tới cao trào xyz, không thì…
Lớn lên trong ngôi làng nhỏ ở Vĩnh Phúc. Tuy cuộc sống vất vả, nhưng đó là tất cả của tôi. Chăn trâu, tắm sông, thả diều, ăn trộm ngô đồng mỗi trưa nắng. Tôi cá rằng nhiều ông công tử thành thị sẽ ghen tị với tôi khi ấy.
Cha tôi là 1 người vì gia đình mặc cho mọi tội lỗi về cờ bạc, rượu chè và thi thoảng có đánh mẹ tôi. Nhưng trên tất cả, ông vẫn là 1 người đàn ông tốt. Mẹ tôi, người con gái đã bỏ cả tương lai, gia đình và đại học để chạy theo ba tôi chỉ vì 1 bài thơ mà tôi vô tình nghe được sau này trong 1 bữa ăn tối.
Shivan Do
Quá trình hoạt động
Hanoi mỗi năm đón khoảng 50 nghìn người mang theo những vì sao trong ánh mắt tới thành phố này và trong đó có tôi. Lần đầu tiên gót giày tôi dính những hạt cát nơi này, giấc mơ về 1 cuộc sống sung sướng với các cô gái chân dài luôn bủa vây lấy tôi.
Đang chìm đắm trong giấc mơ nghệ sĩ… Những bông hoa ngọc trong trắng là thế, mà lại bị đám ruồi nhặng bò lổm nhổm làm ô uế. Bên kia đường những chị sò cái hồn nhiên đứng giữa xa lộ, mời gọi trong 1 tư thế ưỡn ẹo khi coi thường mọi luật lệ giao thông. 1 tên súc sinh 20 tuổi, được cái nghèo ban phát như tôi chỉ biết nhìn họ và thèm nhỏ dãi.
Từ cái mùa hè xa xăm, tôi lật đi lật lại những ký ức khốn khổ đó và không ngừng hỏi phải chăng những kẽ nứt đời tôi bắt đầu toác ra từ dạo ấy.
Từ cái mùa hè xa xăm, tôi lật đi lật lại những ký ức khốn khổ đó và không ngừng hỏi phải chăng những kẽ nứt đời tôi bắt đầu toác ra từ dạo ấy.
Những ngày thanh xuân của tôi, khi mới đặt chân ra cái thành phố chết tiệt này. Trong cuộc sống vật lộn điên cuồng cho cuộc sống sinh tồn, làm đủ thứ việc. Bị quỵt lương, bị đánh đập, phải ngủ vạ vật nay đây mai đó. Sau 1 thời gian dài bôn ba bươn trải, tiếp xúc đủ kiểu người. Tôi nhận ra...
Ý kiến về cái đẹp
- Những ai thấy nghĩa xấu trong cái đẹp là đã đồi bại song không nhờ thế mà khả ái hơn. Đó là tội trọng.
- Những ai thấy nghĩa đẹp trong cái đẹp thì đã biết tu dưỡng. Với những kẻ này thì vẫn còn hy vọng.
- Những kẻ thấy cái đẹp chỉ đơn giản là đẹp mà thôi.
- Ái tình là điều diệu kỳ hơn nghệ thuật.
- Chúng ta đang sống trong cái thời địa mà đọc quá nhiều để khôn và nghĩ quá nhiều để đẹp.
Ý kiến về độc giả
- Chính độc giả, chứ không phải cuộc sống, mới là cái mà nghệ thuật thật sự phản chiếu.
- Khi các nhà phê bình bất đồng, nghệ sỹ thống nhất với chính mình.
- Ta có thể tha thứ cho kẻ tạo ra một thứ hữu ích chừng nào y còn chưa si mê nó. Lý do duy nhất để bảo chữa cho việc tạo ra một thứ vô ích là người ta mê nó đến cùng cực. Mọi nghệ thuật đều tuyệt đối vô ích.
- Thời nay, con người họ sợ chính mình. Họ quên đi nghĩa vụ cao nhất trong số mọi nghĩa vụ, cái nghĩa vụ mà người ta nợ chính bản thân mình.
Dĩ nhiên, họ rất nhân từ. Họ mang thức ăn cho người đói khát, mặc quần áo cho kẻ ăn mày. Nhưng tâm hồn họ lại đói khát, trần truồng - Với tôi, mục đích sống của mỗi người là tự phát triển bản thân.
Ý kiến về văn chương
- Không có những ngôn từ thô tục hay nhã nhặn. Độc giả thấy hay hoặc dở. Chỉ vậy thôi.
- Sự đa dạng quan điểm về một tác phẩm nghệ thuật cho thấy rằng tác phẩm ấy là mới mẻ, phức tạp và sinh động.
- Cuộc sống là nghệ thuật đầu tiên, vĩ đại nhất của mọi nghệ thuật. Bởi lẽ với nó thì mọi nghệ thuật khác dường như chỉ là 1 sự chuẩn bị.
Ý kiến về nghệ sỹ
- Cuộc đời đạo đức của con người tạo thành một phần chủ đề của nghệ sỹ, nhưng đạo đức nghệ thuật cốt ở sự sử dụng thành thạo một công cụ không hoàn hảo. Ngay cả những điều đúng đắn cũng có thể bị làm sáng tỏ.
- Không nghệ sỹ nào có sự đồng cảm với luân thường đạo lý. Sự đồng cảm với luân thường đạo lý ở nghệ sỹ là một phong cách riêng tư không thể dung thứ.
- Không nghệ sỹ nào từng bệnh hoạn. Nghệ sỹ có thể diễn tả mọi điều.
- Nghệ sỹ giỏi sống trọng vẹn trong cái mà họ tạo ra và vì vậy cho nên họ hoàn toàn không thú vị chút nào trong cái vai đời mà họ phải đóng.
- Tư tưởng và ngôn ngữ là công cụ nghệ thuật của nghệ sỹ.
Sự đồi bại và đức hạnh là các chất liệu của nghệ sỹ cho nghệ thuật.
- Tôi thường nghĩ là dường như nghệ thuật giấu được nghệ sỹ 1 cách trọn vẹn hơn nhiều so với lúc để lộ họ.