Sáng thứ 6, ngày 16 tháng 6 năm 2023…
Khi đã biết một chút về rượu, thật khó để chẳng tò mò, để ngừng ham muốn nếm thứ dung dịch có những màu sắc quá quyến rũ, những hương vị mê hoặc lạ kỳ ấy. Cũng gần như vậy, nhưng tệ hơn, khi lỡ dại dột biết dù chút ít về đàn bà, thật quá khó khăn để cưỡng lại việc yêu thương, si ngây, đắm đuối, khát khao ả. Tất cả, tất cả mọi điều thuộc về ả.
Tự dưng thấy mình thật giỏi, khi vẫn chịu đựng được cô đơn suốt một thời gian dài như thế. Lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảm giác này, lần đầu tiên tôi say đến vậy. Có lẽ sự say mê ấy làm tôi thành văn câu chuyện này…
Trong chiêm bao của mình, thẳng từ trên thiên đường rơi xuống. 1 chàng trai trẻ trung, đẹp trai và mạnh mẽ. Tôi lắp bắp tên mình… Shivan dè Shivan.
- Sơ: Shivan.. Shivannnn… Tỉnh lại, tỉnh lại đi…!!!
- Tôi: Tôi nghe thấy, tôi cảm nhận được, không rõ ràng cho lắm, vang vảng bên tai. Bọn họ.. những cô tu nữ xinh đẹp đang cô đánh thức tôi dậy. Bằng 1 điều gì đó, tôi cảm thấy mình thật khác lạ, 1 con người khác, 1 cuộc sống khác. Y như trong những bộ phim 18+ của Ý những năm 2000 vậy.
Họ tắm cho tôi, họ thay đồ cho tôi, họ đặt tôi nằm xuông.. tôi có thể cảm nhận những đôi bàn tay non nớt của họ đang vụng về vuốt ve cơ thể tôi. Tôi ngây dại, đê mê nhưng tôi không thể cử động.. Tôi bị sao thế này!
…
Bỗng 1 mùi hương đặc biệt va vào khứu giác và đánh thức tôi bởi 1 nụ hôn nồng cháy. Tình yêu của tôi được nhân lên. Giống với nụ hôn của nàng công chúa đánh thức chàng hoàng tử ếch bé nhỏ trong chuyện cổ tích vậy. Tôi dần tỉnh táo, tôi nghe thấy họ gọi nàng là tiểu thư Natasha!!!
“Natasha là 1 cô tiểu thư trong gia đình giàu nhất thành phố, tôi không biết vì sao nàng ở nơi này. Đôi mắt nói lên nàng không tới nỗi quá hư hỏng… Tôi nghĩ nàng được nuông chiều quá mức. Cô bé giàu có tội nghiệp. Nhưng đó là khi cô ấy chưa gặp tôi.
Tôi dần hiểu mình là ai và đang ở đâu, 1 nhà tu kín tại vùng đất nhỏ bé nào đó trên nước Nga xinh đẹp. Nơi đây xung quanh tôi có quá đỗi những cô gái xinh đẹp và trắng trẻo, dường như thật khó để tìm kiếm những chàng trai như tôi xuất hiện quanh đây.”
Những nhành hoa dâm bụt đang đu đưa trong gió…
- Tôi: Đây là đâu, tại sao em hôn tôi?
- Natasha: Tôi là nữ thần của vùng đất này. 1 phù thủy.
- Tôi: Tôi cũng nghĩ vậy. Và bây giờ tôi đang dính bùa mê bởi cô. Cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Quá đủ thứ, luôn ngoài tầm tay.
- Natasha: Và bây giờ anh có muốn đi dạo 1 chút không?
- Tôi: Tất nhiên rồi!
- Natasha: Bên kia là phòng của tôi. Anh có muốn ghé qua phòng tôi 1 chút, để uống 1 vài ly cuối cùng?
- Tôi: Cuối cùng? Tôi không biết nữa.
- Natasha: Đi nàooooo!!
- Tôi: Xin lỗi cô tên gì?
- Natasha: Tôi tưởng những cô tu sĩ đã nhắc tên tôi. Natasha.
Đêm nay là đêm thu đầu tiên. Ở Nga, mùa này bắt đầu từ tháng 11. Sau đêm nay, tôi sẽ trở về nhà. Chuẩn bị cho lễ cưới với 1 hoàng tử đất nước Moscow.
Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn 1 cô gái với anh mắt như vậy đó chứ? - Tôi: Mỗi phụ nữ đều khác nhau.
- Natasha: Anh có muốn thấy tôi khỏa thân không?
- Tôi: Cô thật chủ động, tôi rất thích.
- Natasha: Tôi nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu anh cởi đồ cho tôi. Đúng rồi… Hãy cứ như vậy, hãy nhẹ nhàng như thế. Em thích !!! yeahhh.. Đúng rồi, đúng rồi…
“Đối với họ, cái tuổi mười mấy đôi mươi là cung đoạn thanh xuân đẹp đẽ, họ tận hưởng cái tình yêu hồn nhiên vô tư trong dư giả.
Còn anh à ! Thanh xuân là gì ? Vô tư là gì ? Anh chỉ biết mình đã là một người đàn ông lam lũ khi vừa bỏ mặc thanh xuân, bộn bề với cuộc sống mưu sinh mà anh chỉ dám mơ mộng những mảnh tình lãng mạn trong mơ trong các câu chuyện cổ tích.”
Và… cuộc thăng hoa của tôi và Natasha cứ thế, cứ thế. Nàng nằm đè lên tôi…
- Natasha: Shivan. Chuyện này giữ lại đây được không? Trong căn phòng này. Tôi chỉ muốn chuyện này không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi và sự an toàn của anh.
- Tôi: Ngay mai, Moscow sẽ đưa chúng ta tới 2 đầu khác nhau của thế giới. Sẽ chẳng còn ai nhớ đến đôi mình.
- Natasha: Thật hay, là chúng ta không biết tên nhau.
- Tôi: Phải vậy không?
- Natasha: Đừng nói với tôi là anh đã khai tên thật của mình?
- Tôi: Trời đất, vậy tên cô không phải là Natasha.? Tôi biết mà.
- Natasha: Natasha là tên tôi đã định đặt cho con gái của tôi.
- Tôi: Chuyện gì đã xảy ra với nó?
- Natasha: Natasha chưa bao giờ nhìn thấy ánh bình minh. Đó là dấu chắm hết cho quãng thời gian tồi tệ của tôi. Mùa hè năm tôi 16 tuổi. Mẹ tôi đưa tôi đến Marbella. Bà gần như phá sản, bà dùng chút tiền còn lại đổ vào xổ số và bà đã gặp may. 1 tộc trưởng người Ả Rập, ông đã gặp gỡ chúng tôi tại 1 siêu thị và chúng tôi đã trải qua những ngày hè còn lại trên chiếc du thuyền của ổng. Ông có 1 cung điện, cho dù tôi có cố tả cho anh nghe, anh cũng không thể nào hình dung hết sự xa hoa của nó. Ổng lấy mẹ tôi và mua cho mẹ tôi mọi thứ. Không lâu sau đó, vì 1 lý do nào đó bà đã bỏ đi. Đem theo nhẫn vàng, tiền bạc, trang sứt, xuyến tay…
- Tôi: Còn cô thì sao?
- Natasha: Tôi đã ở lại.
- Tôi: Cô đã chấp nhận?
- Natasha: Tôi không còn sự lựa chọn. Anh không thể hình dung tôi đã sa vào 1 cuộc sống như nào đâu. Tôi đã cố bỏ đi, những không thể. Tôi biết rằng nếu con tôi được sinh ra sẽ thật ô nhục và xấu hổ cho nó. Người cha của nó lại chính là người đã lấy mẹ tôi.
…
Cái ngày mà tôi nhận được tin báo sẽ lấy hoàng tử Moscow, tôi quyết định ra tay giết chết đứa trẻ trong bụng bình. 1 người bác sĩ đã giúp tôi trốn trên 1 chiếc thuyền về đây. - Tôi: Còn mẹ cô thì sao?
- Natasha: Tôi chưa gặp lại bà. Còn anh thì sao?
- Tôi: Tôi không thích nói về mình.
- Natasha: Anh nợ tôi.
- Tôi: Tôi nợ cô điều gì? Sự thật hay câu chuyện về mình?
- Natasha: Bất cứ điều gì anh thích.
Bên khung cửa sổ, gió heo hắt thổi vào hương tóc nàng, tôi biết có quá nhiều tâm tư của nàng, quá nhiều. Tôi cũng vậy!!!
Này!!! Natasha… Mình sẽ yêu nhau nốt đêm nay, Em nhé.!
Sau đêm nay, đôi mình sẽ chia tay nhau. Anh trở về với thực tại, em về bên người. 2 con người 2 con đường 2 ngã rẽ .. đi kèm cùng là muôn vàn nỗi sợ hãi. Vậy mình quyết định .. chỉ nốt thêm đêm nay thôi,
Rồi mình hẵng chia tay nhau Anh nhé!
Khi những chú đại bàng đạp cánh và kéo bình minh lên. Tôi biết mình đã nghe thấy điều gì đó. Chưa bao giờ tôi yêu ai mãnh liệt như đêm nay. Ngay bây giờ, chúng tôi đã sống như thể đây là lần duy nhất. Hãy để lại tất cả ở đây.
Một lần cuối.
Ở đâu?
Tại nơi này.!
Mãi sau này, khi có rất nhiều người hỏi tôi “Tại sao lại nhớ 1 câu chuyện hoàn toàn không có thực?“
Tôi chỉ biết hướng ánh mắt xa xăm: “Khi chúng ta già đi, bộn bề hơn, trầm mặc hơn.. Chúng ta sẽ chỉ nhớ tới những hiểm nguy mà mình từng trải qua. Một số người từng xuất hiện trong cuộc đời rồi biến mất,
Còn có một số người dừng lại rất lâu,
Rồi cũng biến mất…