Cuối tuần, ngày 10 tháng 6 năm 2023…
Hứa hẹn 1 thập kỉ cô đơn!
Chỉ có 1 vài thứ trong đời tôi quan tâm đến.. Gym, căn hộ, chiếc xe, chiến hữu, gia đình, các cô gái và phim sex. Tôi biết cái cuối cùng nghe có vẻ kì lạ nhưng tôi rất thật lòng. Làm bạn với đôi tay khiến tôi cực kì hứng thú hơn cả hàng thật. Cho tới khi tôi gặp được chị.
Noel năm 2018, tại nhà thờ lớn HN…
Tôi nhìn thấy gì thế này, 1 cô gái không đúng hơn là 1 thiên thần đang khóc sau cánh cửa. Tôi nhận ra cô ấy, tôi vẫn còn facebook của nàng. Tôi nhớ như in những lần mây mưa thâu đêm suốt sáng, chính tôi còn tự vá lại chiếc quần lót mà trước đêm hôm đó tôi đã lỡ làm rách bằng miếng dán vải hello kitty.
- Tôi: Ơ… chị Mai Anh.
- Chị: Shivan! Em làm gì ở đây thế này? (chị vội vàng dứt lời lau nhanh giọt lệ trên gò má của mình).
- Tôi: Tôi không hỏi cũng không tò mò vì sao chị khóc. Có lẽ bởi bụi mịn làm nước mắt chị ứa ra hoặc cũng có thể bởi anh chàng sở khanh nào đó giống tôi.
“Tôi đã quen và từng yêu 1 người con gái. Chị gợi cảm. Gia thế chẳng có gì ngoài tiền. 1 điền trang rộng lớn, người hầu hạ, rất nhiều bò sữa. Khá dễ chịu…” - Chị: Shivan. Shivan. Sao thế, có muốn đi xem fiml với chị không? Chị mời.!!
- Tôi: Em còn sự lựa chọn nào khác đây. (1 câu nói quen thuộc)
“Gái xinh, trai đẹp, tình yêu sét đánh, nụ hôn đầu đời, cuộc chia tay, làm lành, đám cưới đắt tiền rồi họ lái xe dưới ánh hoàng hôn. Mọi thứ dường như cứ lặp đi lặp lại như 1 lẽ tự nhiên, ai cũng biết nó chỉ có trong phim, nhưng họ xem thể nó là 1 phần của cuộc sống.”
Cái cô nàng này…
Tôi thường không thích con gái nhìn vào mắt mình. Và cô nàng này làm thế, nhưng không hiểu tại sao, tôi không thấy phiền vì điều đó. Có vẻ cô ta hiểu tôi đang nghĩ gì. Tôi không biết nữa tôi không nói yêu cô ta và chưa từng nói sẽ cưới cô ta và cô ta cũng không. Có lẽ chuyện yêu đương không thể thành lời. Tôi nhớ lần đầu chúng tôi gặp nhau…
- Chị: Vậy ai là đối thủ tiếp theo của tôi đây?
- Tôi: Em.. lâu rồi em không chơi cầu lông.
- Chị: Cậu là ai?
- Tôi: Em à. Shivan.
- Chị: Tôi không hỏi tên cậu.
- Tôi: Đây là buổi đầu tiên em tới công ty mình làm, em làm ở bộ phận maketing. Em có đi hơi sớm, thấy chị và mọi người chơi cầu lông. Em muốn tham gia.
- Chị: Cậu có muốn đặt cược 200 ngàn cho ai thắng trận này hay không?
- Tôi: Em còn có câu trả lời nào khác được nữa đây.
Hơi ngại 1 chút khi cầu vừa treo lên từ phía của chị.
Đẹttttt.. 1 pha đập cầu thẳng vào ngực của chị, tôi đã cố quên nó đi nhưng thật khó. Chị không thể làm gì khác. - Chị: Tôi đang lâm vào tính thế nào đấy?
- Tôi: Xin phép chị!
Chị cần cầm dọc cán vợt, lý do để ta có thể sử dụng lực bằng cổ tay nhiều hơn, chị sẽ có cảm giác đánh thoải mái hơn và có thể thực hiện các kĩ thuật đánh cầu chính xác hơn. - Chị: Tôi vẫn đang chơi khá tốt cho tới khi cậu xuất hiện.
- Tôi: Thú thực, nếu đăng ký tham gia thi đấu môn này. Chị sẽ là vận động viên cầu lông xinh đẹp nhất. Tin em đi.
- Chị: Có ai nói với cậu rằng cậu rất dẻo mỏ hay chưa?
- Tôi: Có ai nói rằng chị có 1 đôi môi thật gợi cảm hay chưa?
- Chị: Wow, hoàn toàn ấn tượng. Bộ phận maketing của tôi mới nhận ai thế này. Đẹp trai, dẻo mỏ!
- Tôi: Giây phút nhận ra đó là chị trưởng phòng bộ phận team tôi. Đương nhiên rồi, em có dư khả năng cạnh tranh với bất kì vệ tinh nào đang lang thang quanh chị.
- Chị: Cậu định ve vãn sếp của mình đấy à. Vào làm việc đi.
- Tôi: Tan làm hôm nay, chị có phiền khi em mở lời rủ rê chị say sưa 1 bữa?
- Chị: Tại sao lại phải say?
- Tôi: Có 3 lý do để chúng ta phải say: 1 nơi nào đó, 1 người nào đó và 1 lý do nào đó.
- Chị: Vậy là cậu muốn rủ tôi uống rượu?
Ok!! Hết giờ làm đợi tôi.
“Mình như một bến xe, hết người này đến người khác đến rồi bỏ đi như quy luật. Mình làm lành trái tim tổn thương của người, lành lặn rồi, người nói không cần ta nữa. Ai cũng muốn chơi đùa với mình, họ nói thấy mình thú vị và ấm áp. Nhưng rồi, cuối cùng vẫn chỉ là trạm dừng chân tạm thời của họ”.
- Chị: Xem nào.. Ta nên bắt đầu từ đâu được đây?
Em gái tôi mới thi đỗ Ngoại Thương. Nhưng tôi thì không được may mắn, ngày ấy tôi thi trượt. Cậu nên gặp em gái tôi, con bé… nó đẹp lắm. Nhưng nó chỉ biết vùi mình vào mấy trang giấy và… - Tôi: Em dám chắc là cô bé không thể đẹp hơn chị được.
- Chị: Tôi chỉ gợi cảm thôi. Nhưng Minh Anh em gái tôi mang 1 nét đẹp cổ điển, nó cũng khá cao.
- Tôi: Vậy chị ý thức được tác động của chị đối với nam giới hay sao?
- Chị: Trước khi ba mẹ tôi chia tay, họ thường đưa con bé tới dự những show diễn thời trang hàng đầu, những sự kiện chân dài tầm cỡ.
- Tôi: Ba chị làm nghề gì?
- Chị: Ba tôi làm kinh tế, ông khá tài giỏi cho nên vị trí tôi đang ngồi là từ ông mà ra. Và mẹ tôi chưa bao giờ làm được 1 việc gì lên hồn, cứ mỗi lần kinh doanh thất bại bà lại đổ mọi stress lên cờ bạc lô đề. Đó là lý do ba mẹ tôi chia tay.
Cậu thì sao? - Tôi: Em từng kiếm 1 khoản kha khá nhờ đầu tư sớm vào bitcoin. Em có chung cư riêng, có xe riêng, em có 1 2 cô người tình gì đó. À ừm… chuyện này nghe sẽ chẳng tự hào chút nào. Em thích 1 cô người mẫu, bằng 1 lý do nào đó em mê mệt cô ấy. Do vậy em đã dành mọi số tiền mà mình tích góp, cả chiếc xe đang đi cũng đem cầm cố để dành tặng cô ấy những món quà đắt tiền.
- Chị: Và giờ cậu trắng tay và bắt đầu lại bằng công việc văn phòng 8 tiếng 1 ngày và làm nhân viên của tôi?
- Tôi: Ban đầu em không có động lực đi làm cho tới khi biết cô gái với bộ váy ngắn đánh cầu lông dưới kia là sếp của em. Hiha ^^Chị: Vậy là cậu muốn cưa tôi?
- Tôi: Điều gì khiến chị nghĩ rằng chuyện đó sắp diễn ra vậy?
- Chị: Đàn ông lúc nào cũng tỏ ra đứng đắn.
Họ cho rằng chỉ làm như vậy sẽ khiến họ tự tin và trở lên khác biệt hơn. - Tôi: Thế còn chị?
- Chị: Chưa ai từng đòi lại thứ gì mà họ tặng tôi hết.
- Tôi: Chị biết không, em rất thích nhìn chị uống rượu, trông chị thật khiêu khích.
- Chị: Cậu nói tôi đó à?
- Tôi: Ừ, tự tin nữa.
- Chị: Tôi không nghĩ cậu sẽ hôn tôi và đưa tôi về nhà ngay bây giờ đâu.
- Tôi: Chị mặc cảm tội lỗi hay sao?
- Chị: Còn cậu thì sao?
…
Tôi và nàng đã thăng hoa như thế. Tôi biết rõ mọi thứ rồi chẳng đến đâu, biết rõ đoạn đường này không có lối ra, biết rõ ràng rồi cũng có ngày kết thúc, như con thiêu thân chúng tôi vẫn nhắm mắt mà bất chấp, yêu đương được ngày nào thì yêu thương thêm ngày đó… Những cuộc mây mưa chưa bao giờ nhạt nhẽo, tôi mê cách nàng làm tôi run rẩy trong sự thỏa mãn, nàng là người khiến tôi quên toàn bộ những cô gái qua đường với mình trước đó. Tôi và nàng từng lên kế hoạch cho mọi thứ.
“Cứ đi đi con gái bé bỏng của ta, cứ đi theo 1 kẻ không ra gì như nó!”
Đến cha nàng còn không thèm nhìn vào mắt tôi. Hãy chửi tôi là thằng nhu nhược. Cách giải thoát tốt nhất là ăn 1 cái tát và nói lời chia tay với nàng. Tôi cứ thế, vùi mình vào những mảnh tình ngắn ngủi dù biết rõ chẳng tới đâu. Nhưng duy chỉ cách đó mới khiến tôi là chính mình, quên được chị.
Người ta có thể ngưỡng mộ một cái cây hiên ngang đứng trước giông bão, lá vẫn xanh và cành vẫn đâm chồi nảy lộc. Nhưng không phải ai cũng biết thứ đáng được nhắc đến nhất lại là những ngày tháng cực khổ miệt mài đâu đó, bộ rễ cây cắm sâu vào lòng đất mẹ, chắt chiu từng chút làm nên cả đời về sau.
Suy cho cùng, khoảng thời gian không có gì lại chính là khoảng thời gian ta học được nhiều nhất, kiên nhẫn và mạnh mẽ nhất đấy thôi…
Có 1 câu nói mà Shivan rất tâm đắc: “Trong đời người đàn ông thì nhất thiết phải làm việc cật lực, chơi hết mình, và nếm vị đàn bà.”