Triết lý của nước mắt

Từ khi còn bé, chúng ta đã quen với áp lực phải mạnh mẽ, không được tỏ ra yếu đuối hay khóc nhè – vì khóc là hình ảnh của một đứa trẻ chưa trưởng thành, và chẳng ai muốn mình bị gắn mác như vậy. Trẻ con thì khóc, nhưng những người lớn, nhất là cha mẹ hay những người thành đạt, lại không được phép làm thế.

Chính vì vậy, không ngạc nhiên khi ta luôn cố gắng thể hiện rằng mình ổn, rằng mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ. Nhưng sâu bên trong, mọi chuyện thường không đơn giản như vẻ ngoài ta thể hiện. Những điều nhỏ nhặt hằng ngày đều để lại dấu ấn: nụ cười gượng gạo của đồng nghiệp mà ta không thích, khoảng lặng khi mong chờ một tin nhắn chẳng bao giờ đến, câu nói mỉa mai của người thân, lời mời không được nhận, hay cảm giác tủi thân khi nhìn bạn bè thăng tiến trong khi mình chỉ đạt được những thành tựu khiêm tốn.

su that tinh duc

Tất cả những điều ấy âm thầm tích tụ, như một dòng nước ngầm ngày càng dâng cao, mang theo cảm giác nặng nề, nụ cười gượng gạo và đôi khi là sự ganh ghét, cáu giận. Ta dần quên đi nguồn gốc của những tổn thương ấy, nhưng chúng vẫn ở đó, bám rễ trong tâm hồn, khiến ta không thể xóa bỏ hoàn toàn.

Để chữa lành, có lẽ chúng ta cần một bài tập tưởng chừng đơn giản nhưng rất sâu sắc. Nhắm mắt lại, và tự hỏi mình – Điều gì làm mình buồn ngay lúc này? Có chuyện gì vừa xảy ra? Nỗi đau nằm ở đâu?

Trẻ nhỏ thường bật khóc mà không cảm thấy xấu hổ, vì chúng hiểu rõ vị trí của mình trong thế giới: nhỏ bé, yếu đuối, và đầy bất lực trước vô vàn thử thách. Nhưng khi trưởng thành, chúng ta lại đánh mất sự thông thái này. Chúng ta bắt đầu nghĩ rằng sự trưởng thành đồng nghĩa với việc không bộc lộ điểm yếu và luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đó là một sai lầm nguy hiểm.

Chấp nhận mình không thể mạnh mẽ mãi mãi chính là một phần cốt lõi của sự kiên cường

co gai a 1

Chúng ta mang trong mình những vết thương, ký ức đau lòng và nỗi mất mát. Chính những khoảnh khắc ta cho phép mình buông xuôi mới thực sự là những bước tiến của lòng can đảm. Nếu không học cách gục ngã đúng lúc, một ngày nào đó, ta có thể gãy vụn không gì cứu vãn.

Vậy tại sao không cho phép mình khóc – khóc như cách ta từng làm khi còn nhỏ? Hãy tìm một không gian riêng tư, kéo chăn qua đầu và để nước mắt tuôn rơi vì những nỗi đau quá sức chịu đựng. Đừng tự an ủi hay cố gắng biện hộ. Chỉ cần thừa nhận rằng mọi thứ quá khó khăn, rằng ta mệt mỏi, rằng cuộc đời đôi khi thật vô nghĩa. Và khi nước mắt rơi đến cạn kiệt, ta có thể bất ngờ nhận ra một tia sáng nhỏ: nhớ đến một bồn tắm nước ấm, một cái vuốt tóc dịu dàng, một người bạn đáng tin cậy, hay một cuốn sách thú vị đang chờ.

Trong những gia đình thấu hiểu, có lẽ nên đặt một tấm biển nhỏ trước cửa phòng, như biển báo ở khách sạn, với dòng chữ:

“Xin đừng làm phiền – tôi đang dành vài phút cho điều quan trọng nhất của con người: khóc như một đứa trẻ lạc lõng.”

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Cô Đơn – Dấu Ấn của Chiều Sâu Tâm...

Thật khó để thừa nhận, nhưng với một số người trong chúng ta, cuộc đời dường như...

6 dấu hiệu của người bị khủng hoảng tuổi...

Trong cuộc hành trình của cuộc đời, khi gặp phải những sóng gió của khủng hoảng tuổi...

Quy tắc mọi cuộc chơi

Bất cứ ai đủ tiền trong túi cũng sẽ được hoan nghênh đi bar, gọi rượu, ngồi...