Có một thời tôi chìm vào trầm cảm, và khi nói chuyện với chị tôi, chị ấy bảo: “Chắc phải có chuyện gì thật tồi tệ lắm thì em mới như vậy, hoặc là em yếu đuối hơn chị chứ chị còn chịu được nhiều hơn em, giờ chị vẫn ổn. Em nên nghĩ tích cực lên đi.”
“Nghĩ tích cực đi.” “Mới vấp ngã chút mà đã khóc lóc như thế, sau này gặp chuyện lớn hơn thì sao?” “Sao em yếu đuối thế, có chuyện nhỏ thôi mà cũng không vượt qua nổi.” “Chị đã trải qua nhiều thứ tệ hơn em, chị vẫn vượt qua được đấy thôi. Đó là do em, em phải mạnh mẽ lên.” “Sống sung sướng từ nhỏ quen rồi, giờ chịu có tí khổ cũng không chịu nổi.” Những câu này, không chỉ tôi mà nhiều người trong số chúng ta cũng đã nghe, không phải từ người thân, thì cũng từ những kẻ ngoài kia. Và khi đọc chúng dưới những câu chuyện trên mạng, đôi khi tôi chỉ muốn nín lặng, vì đó chính là những câu mà họ “khuyên” bạn nên cười lên, nên vui vẻ.
Dù rằng những câu ấy có thể xuất phát từ ý tốt, từ mong muốn động viên hay khích lệ, nhưng thực tế, chúng giống như một cơn mưa lạnh đổ xuống cái hố sâu đã có sẵn trong lòng người ta. Những lời này chẳng làm cho nỗi buồn vơi đi, chỉ khiến họ cảm thấy càng tồi tệ hơn mà thôi. Đúng như bài viết “Tại sao không nên nói vui lên đi với người đang buồn”, nếu người ta có thể vui lên, thì sao lại cần đến những lời an ủi đó?
Mỗi người, một cõi riêng, với sức mạnh tinh thần khác nhau. Có người dễ dàng vượt qua, có người lại bị cuốn vào nỗi buồn dài vô tận. Những yếu tố như môi trường, gia đình, hoặc thậm chí là di truyền, tất cả đều quyết định độ nhạy cảm, khả năng chịu đựng của một người. Nhưng ai rồi cũng có lúc bị thử thách. Ai rồi cũng có những nỗi đau riêng mà chẳng thể so sánh với ai. Và trong cái xã hội này, việc mong người khác đừng yếu đuối, đừng nhạy cảm, là một thứ vô nghĩa. Cái sức bật của mỗi người không ai có thể đoán trước, giống như sợi dây thun, có người được tạo ra từ chất liệu tốt, có người thì không.
Tôi nhớ, có người bạn kể rằng khi cô ấy đi tư vấn tâm lý, chuyên viên đã hỏi: “Sao anh chị em của em cũng gặp chuyện như vậy mà họ vẫn ổn còn em thì lại không?” Câu hỏi ấy thật sự là một vết cắt lạnh lùng vào lòng. Nó nghe có vẻ hợp lý, nhưng lại phản ánh một sự thiếu tôn trọng đối với trải nghiệm riêng của mỗi cá nhân.
Vì vậy, nếu bạn không có gì an ủi, đừng nói những lời khuyên sáo rỗng. Đừng cố khiến người khác cảm thấy mình sai. Hãy để họ tự mình vượt qua, và nếu không biết phải làm gì, chỉ cần nói: “Mình không biết phải làm sao, nhưng mình luôn ở đây lắng nghe cậu.” Những lời ấy, dù không thể chữa lành nỗi đau, nhưng ít nhất khiến ai đó cảm thấy mình không cô đơn trong lúc ấy.