Bây giờ khoảng 11h30. Điện thoại đổ chuông đúng lúc tôi vừa tắm xong, đang nằm nghỉ ngơi sau 4 nháy đêm qua. Cố tình lờ đi 10 tiếng chuông điện thoại, nhưng rồi vẫn phải bỏ cuộc, tôi choàng dậy vớ lấy điện đoạn để ở bàn trà.
- Chị: Đang làm gì đấy nhóc?
- Shivan: Em không làm gì cả?
- Chị: Hôm qua vui quá. Khá lâu rồi chị mới vui như vậy.
- Shivan: Em thì chân giờ vẫn hơi run..
- Chị: Hahaaa mới 30 mà đuối sức thế. Em thích thì bò hầm không?
- Shivan: Có
- Chị: Chị đang nấu, em qua ăn không?
- Shivan: Được đấy chứ.
- Chị: Vậy tới nhanh đi. Canh ngon là canh còn nóng.
Tôi lười xuống hầm lấy xe gọi grab cho nhanh. Tài xế mở top 40 trên radio, tôi thì lơ đễnh ngắm nhìn thành phố qua ô cửa xe. Một buổi trưa dễ chịu. Tôi vừa ngắm hoàng hôn vừa thơ thểu ngân nga bài Die with a smile của Lady Gaga, Bruno Mars phát trên radio rồi không quên ghé vào 7eleven mua 2 chai vang lạnh cùng cây thuốc marlboro trước khi tới nhà chị.
Sau 2 hồi chuông cửa thì chị ra mở cửa. Căn nhà chị bỗng oi bức tột độ vì món bò hầm bốc hơi nghi ngút.
- Chị: Đến người không là được rồi còn đem gì tới đây?
- Shivan: Rượu vang lạnh và trái tim ấm áp.
(Tôi phụ chị dọn đồ ăn ra bàn) - Chị: 1 2 3 cheers…
- Shivan: Chúc mừng vì điều gì đây?
- Chị: Chị chẳng biết nữa, chúc vì quay lại tuổi xuân chẳng hạn… (Chị nhấp ngụm vang rồi biểu cảm như vừa nhớ ra điều gì đó).
Mà nãy chị vừa coi kênh kiến thức thú vị, Pasteur có trực giác khoa học đấy. - Shivan: Trực giác khoa học?
- Chị: Tức là nhé, một nhà khoa học thông thường sẽ nghĩ theo cách này. A bằng B, B bằng C, suy ra A bằng C. Đúng không?
- Shivan: *Gật đầu
- Chị: Nhưng Pasteur thì khác. Trong đầu ông ấy chỉ có A bằng C. Vậy thôi. Ông ấy không chứng minh gì cả. Nhưng lịch sử đã chứng minh lý luận của ông ấy là chính xác và không thể biết hết những phát kiến quý báo trong suốt đời ông.
- Shivan: Trong HCM cũng có đường tên ông này bên Q1. Ông này nghĩ giống em đó, em cũng từng nghĩ tình yêu thời nay ấy mà. Để một cặp đôi yêu nhau phải qua tuần tự từng bước loằng ngoằng như add nick, nhắn tin làm quen, làm thân, hẹn hò, tìm hiểu, tìm hiểu chán nếu hợp rồi mới yêu, yêu rồi mới lên giường. Nhưng em nghĩ sao mình không hẹn hò một lần thôi, thấy hợp thì lên giường, lên giường hợp thì yêu. Như vậy chẳng vừa tiết kiệm thời gian của cả 2 hay sao?
- Chị: Em nghĩ có ý đúng đấy. Tình dục có hợp thì tình yêu mới lâu bền. Em suy nghĩ theo kiểu yêu trước rồi hẹn hò sau, chứ không phải hẹn hò trước rồi yêu sau.
- Shivan: Yeahh!!! chị hiểu đúng ý em rồi đấy.
Chị đứng dậy đi về phía bếp, múc thêm 2 tô thịt hầm với đĩa salad cùng bánh mì. May thay, từ cửa sổ mở toang, những cơn gió mát rượi bắt đầu ghé qua. Chúng tôi thong thả dùng bữa vừa nghe list nhạc trên youtube qua chiếc ipad của chị. Suốt thời gian đó, chị chủ yếu hỏi về thời sinh viên của tôi. Nói chung không có gì đặc sắc.
Sau khi ăn xong chúng tôi uống cà phê, cùng nhau rửa bát trong căn bếp chật hẹp, xong xuôi đâu đấy chúng tôi quay ra phòng khách hút thuốc và coi tivi.
Chị mặc 1 chiếc áo sơ mi mỏng đến nỗi tôi có thể thấy rõ những đường nét của đôi nhũ hoa, chiếc quần soóc lỏng hơi trễ eo.
- Chị: Bò hầm ngon không?
- Shivan: Ngon chứ
- Chị: Vậy tại sao chú cứ để chị hỏi mới chịu trả lời.
- Shivan: Đây là tật xấu của em đấy!
- Chị: Chị có thể khuyên em đôi điều không?
- Shivan: Xin mời..
- Chị: Chú nên sửa đi, không là thiệt thòi đấy!
- Shivan: Có lẽ vậy. Có điều, chị nhìn cái xe cà tàng mà xem, sửa chỗ này thì lại lòi ra chỗ khác.
(Chị cười rồi tì 2 khuỷu tay nhỏ lên gối, chống cằm nghe vẻ thích thú, và nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vừa nói chuyện. Hành động của chị khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi châm thuốc và làm bộ nhìn ra ngoài bancol, mấy lần liền cố lảng tránh ánh mắt đó nhưng mỗi lần chị lại càng nhìn tôi vẻ thích thú hơn. Tôi biết chị muốn gì, nhưng thành thật mà nói thì 4 nháy tối qua là quá sức với chàng trai 33 tuổi này rồi. Tôi cạn tinh binh rồi. Chị lại rót rượu vào ly của tôi và nhìn ra bancol theo hướng tôi nhìn.)
- Chị: Thi thoảng chị nghĩ nếu có thể sống mà không làm phiền đến ai thì tuyệt biết bao. Em nghĩ thế không?
- Shivan: Em cũng nghĩ vậy.
- Chị: Từ mai chị sẽ đi du lịch (nói ngắt lời chị tiến sang sofa tôi và ngằm lên đùi tôi).
- Shivan: Chị tính đi đâu?
- Chị: Chưa biết, nhưng chị sẽ tới nới nào đó mát mẻ và yên tĩnh độ 1 tuần.
- Shivan: Tôi gật đầu.
- Chị: Hẹn gặp lại sau…
Và câu “gặp lại sau” của chị nói với tôi là không bao giờ gặp lại. Trưa hôm đó chị có mơi nhưng tôi xin khất vì súng đã hết đạn. Khi xin phép ra về, tôi nhận được 1 dòng tin nhắn dài từ chị đại loại rằng tôi và chị sẽ không gặp nhau nữa: “Trong quá trình sống, chúng ta sẽ dần khám phá ra bản chất thật của mình. Và càng khám phá ra bao nhiêu chúng ta càng đánh mất bấy nhiêu. Toàn bộ tư chất của chị đã bung nở vào độ tuổi thiếu nữ ở khu vườn xuân năm ấy rồi. Giờ giai đoạn đó qua đi, mọi thứ đã tàn úa nhanh chóng. Chị biết giờ độ tuổi chị cũng không còn phải gu của chú, và chú cũng còn 1 dải tình trường tương lai, hoặc cũng có thể kết thúc nó bằng 1 cô vợ phù hợp. Hãy thôi liên lạc với chị, chúng ta hết duyên rồi. Cảm ơn chú vì 1 ngày ý nghĩa.”
Đâu đó văng vẳng trong đầu tôi câu nói:
“Một số người từng xuất hiện trong cuộc đời rồi biến mất,
Còn có một số người dừng lại rất lâu,
Rồi cũng biến mất.”