Chủ nhật, Ngày 20 tháng 9 năm2024…
Mùa hè Hanoi thật đáng sợ. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ “đây có phải thời tiết cho con người sống không?”. Nóng tới nỗi trứng để không cũng có thể chín lòng đào.
Tầm này để mà nói sướng nhất vẫn là ngồi hít hà bầu không khí mát rượi toả ra từ máy điều hoà âm trần ở 1 quán bar nào đó. Có đôi ly whisky với đĩa đậu phộng trên bàn là đã cái nư lắm rồi.
Vội vàng mặc quần áo, tìm được quán quen hay ngồi. Quán này mở cả ngày. Thằng chủ quán nhắm thấy bản mặt tôi là biết ý đem ly whiskey đá thêm đĩa đậu phộng và khoai tây chiên tới bàn 6, không quên tắc lưỡi: “Hanoi dạo này ly hôn nhiều quá em ha”.
Tôi đem theo cuốn “Lolita” đọc dở, quyết tâm trong chiều nay xử lý nốt cuốn này.
Khoảng 30 phút sau, 1 phụ nữ khoảng 35 40 tuổi với bộ đầm đen khá bắt mắt, bộ ngực thì như 2 trái dừa khô bước vào quán. Chị ta ngồi đối diện với tầm mắt của tôi, cũng đảo mắt 1 vòng quanh quán như tôi vừa làm rồi gọi 1 ly gimlet. Người phụ nữ chỉ nhấp 1 ngụm rồi đứng dậy. Tôi để ý chỉ trong 10 phút cô ta ra vào tolet đúng 4 lần.
Người phụ nữ sau khi trở ra từ phòng vệ sinh lần 4. Lần này cô ngồi bàn tôi, nói giọng thỏ thẻ:
- Chị: Này, thật không phải nhưng em có tiền lẻ không cho chị mượn. Nay đi vội quá chị quên bóp tiền ở nhà.
- Shivan: Tôi gật đầu “Chủ quán cộng ly gimlet bàn 5 cho em”.
- Chị: Em cho chị số, chị sẽ trả tiền khi về tới nhà.
- Shivan: Không cần đâu chị.
- Chị: Em không từ chối được đâu, chị quyết vậy rồi. (Chị giọng nằng nặc)
Khoảng 7h tối điện thoại tôi đổ chuông. Tôi vừa thiu thiu ngủ trên ghế mây, vừa mơ màng nhìn tivi đang phát nhạc của Lana Del Rey. Cơn mưa rào nặng hạt đổ xuống tưới đẫm mấy chậu cây bên bancol rồi vội vã rời đi. Cơn mưa đi qua cũng là lúc ngọn gió tươi mát ẩm ướt thổi đến. Khiến bất cứ tâm trạng bực bội nào cũng phải êm dịu yên đời trong thoáng chốc.
- Chị: Alo! còn nhớ chị không? (Giọng chị hệt như đang rón rén đặt 1 chiếc ly mỏng manh lên bàn bập bênh vậy).
- Shivan: À à sao vậy chị? (Tôi giọng kiểu giả đò suy nghĩ giây lát)
- Chị: Tối khoảng 9h30 mình có thể gặp nhau được không?
- Shivan: 10h đi.
- Chị: Đồng ý (Chị cúp máy nhanh gọn dứt khoát).
10h tôi đến như đã hẹn. Chị nhìn thấy tối liền đứng dậy tay vẫy vẫy như đang gọi đò. Ly nước suối đá có ga đang tan gần hết. Có vẻ chị đến sớm hơn như đã hẹn. Chị châm thuốc rồi nhả khói 3 lần và trong thời gian đó chị lặng ngắm nghía tôi độ 15s mắt không chớp giật.
- Chị: Chuyện buổi trưa thật không may. Để chị mời chú nhé!
- Shivan: Ngày hôm nay có vẻ mệt mỏi với chị đấy nhỉ?
- Chị: Đúng vậy, 1 ngày dài với chị. Hôm nay phải say đấy nhé!
- Shivan: Có chuyện gì to tát mà khiến 1 bà chị đã quá sõi sự đời phải buồn thế này?
- Chị: Biết bắt đầu từ đâu đây… Bố chị mất năm ngoái vì ung thư. Ông ấy vật lộn 2 năm trời. Gia đình chị vì chạy chữa mà đang từ 1 gia đình hạnh phúc, có của ăn của để mất hết sạch, kể cả nhà cửa. Như hiệu ứng domino vậy.. gia đình chị từ đó bị lung lay rồi mỗi người 1 nơi. Đến đám cưới chị hồi đầu năm mẹ chị cũng không đến dự.
- Shivan: Anh chị em thì sao?
- Chị: Chị có 1 em gái sinh đôi. Thế thôi!
- Shivan: Giờ chị ấy ở đâu rồi?
- Chị: Một nơi nào đó cách đây hàng ngàn km. Em gái chị đi xuất khẩu lao động nước ngoài, hoặc cũng đi làm gái đâu đó chị cũng chẳng biết nữa. (Chị nói vậy rồi bỗng bật cười kiểu bất an).
Nói xấu gia đình thật chẳng hay ho gì phải không chú? - Shivan: Đúng là chưa say mà không dễ gì đã bộc bạch thế rồi. Ai cũng có nỗi niềm riêng mà chị!
Như em đây, lúc nào cũng cầm khư khư cái bát cơm mà khóc. - Chị: Là sao? Sao lại cầm bát cơm khóc? Chú bị bắt làm ăn xin à? (Chị cười thích thú)
- Shivan: Không tới mức đó. Hồi nhỏ ba mẹ em cứ canh tới bữa cơm là đánh chửi nhau. Mặc dù trời đánh tránh miếng ăn thật đấy. Nhưng vì ông già làm việc của ông, bà già làm việc của bà. Chỉ tới bữa ăn 2 người đó mới có dịp ngồi cùng nhau. Mà cứ ngồi cùng nhau là chửi đánh nhau. Vậy nên em chỉ khóc trong bữa ăn. Sau dần lớn lên em bị ảnh hưởng tới tâm lý. Cảm xúc em dần dần chai sạn. Em thấy mình cứ bị vô cảm ấy. Đến nỗi người yêu thương em nhất trong gia đình là bà em, tới khi bà mất em cũng không thể rơi được dù chỉ là 1 giọt nước mắt.
Mà chị kêu nay muốn say mà, sao lại uống nước lọc thế này?
- Chị: À chị đợi chú tới, thích uống gì thì gọi. Quán này có bia tươi và whiskey lạnh đó. Tuỳ chú.
- Shivan: Thôi người mời là người gọi.
- Chị: Chị gật đầu, giơ ngon tay gọi phục vụ. (Có vẻ chị gọi 1 set gì đó của quán. Có vang trắng và đồ khô).
- Shivan: Này, có em gái sinh đôi là cảm giác thế nào?
- Chị: Cảm giác kỳ cục lắm. Lúc nào chị cũng bị nhận nhầm. Tới tận năm 8 tuổi, năm ấy em gái chị bị ngã xe đạp nên có vết sẹo nhỏ ở mặt. Từ đó không ai nhầm nữa.
Chú thì sao? Chú học gì? Làm công việc gì? - Shivan: Thời sinh viên em học công nghệ thông tin. Cụ thể là lập trình nhưng học dở 1 năm thì trường phá sản. Sau đó em đi làm thêm ở quán hát đợi đủ tiền năm sau chuyển ngành học ngành mới. Và rồi em chọn thiết kế đồ hoạ. Còn chị?
- Chị: Chị có một cái nhà đang cho sinh viên thuê. Mà này, cậu đoán chị bao tuổi?
- Shivan: 28
- Chị: Bốc phét kìa.
- Shivan: 26
- Chị: *Bật cười.. Chị thấy chú như đang cố nịnh đầm thì có. Nếu để kể ra sẽ là 1 câu chuyện dài nhưng chị vừa bước sang tuổi 39 được mấy hôm. Chị tự đánh giá thì thấy mình vẫn còn xuân sắc, nhưng không trẻ bằng hồi trước. Nếu mà còn không chịu chấp nhận tuổi tác thì chắc chỉ còn cách lên tầng thượng Landmark mà nhảy xuống thôi. Hahaa
- Shivan: Em 33 rồi. Em thì chưa 1 giây nào nghĩ về việc chết lúc này. Mà có câu hỏi em muốn làm rõ từ lúc em mới gặp chị. Là như chị bảo, chị mới lấy chồng đầu năm nay. Tức là chị chưa có con, nhưng vẫn đang có chồng. Phải không vậy?
- Chị: Chú đoán đúng 1 nửa. Chị chưa con, nhưng chị vừa kí vào đơn ly hôn chiều nay. Thời điểm ly thân là 2 tháng trước, nhưng chiều nay mới chính thức ly hôn.
- Shivan: Tâm trạng chị bây giờ thế nào?
- Chị: Như vừa rũ bỏ chiếc áo giáp sắt của mấy chiến binh Samurai thời xưa vậy. Thoải mái vô cùng. Mà nhìn gương mặt chú có vẻ không khoái phụ nữ lớn tuổi à?
- Shivan: Ngược lại là khác. Mê lắm. Mấy chị gái hơn tuổi từ kĩ năng tới kiến thức đều dễ dàng khiến đàn ông lên đỉnh.
- Chị: Hahaa.. Nào!! uống đi chú. Hôm nay nhất định phải say.
- Chị: Còn chú? Tình yêu tình báo thế nào? Trông chú không giống người có người yêu lắm. Yêu mấy người rồi?
- Shivan: Em không thích yêu. Hoặc cũng có thể tình yêu không phù hợp với em. Không hiểu sao ngay từ lúc mới dậy thì tới giờ. Chưa mối tình nào kéo dài mà tính bằng năm hết. Mặc dù em trải qua khá nhiều mối tình.
- Chị: Cụ thể hơn được không (Tay chị chống cằm, ánh mắt vẻ chăm chú lắng nghe).
- Shivan: Cho đến bây giờ thì em đã ngủ với hơn 200 người. Nhưng chỉ có 3 mối tình mà em đặc biệt nhớ. Nhớ rất rõ. Không biết vì sao nữa..
- Chị: Wtf… kinh khủng vậy!
- Shivan: Người đầu tiên là con bạn cùng lớp hồi cấp 3. Bọn em khi đó 17 tuổi, cùng tin tưởng mãnh liệt rằng cả 2 sẽ yêu nhau thắm thiết. Em vẫn nhớ trong buổi trưa 2 đứa đi học thêm sớm đánh liều hẹn nhau bờ sông mà em hay chăn trâu. Nơi đó khá vắng, có bụi rậm khá to và kín. Thời đó thì chắc chắn không tiền đi nhà nghỉ rồi nên rủ nhau ra đó, cô ấy cởi đôi giày màu nâu, đôi tất màu trắng, chiếc váy liền vải sọc nhăn màu xanh lá cây nhạt, trút bỏ toàn bộ quần áo lót kỳ lạ nhìn là biết ngay loại không vừa cỡ, 2 người tần ngần 1 lúc rồi “yêu nhau” trên đống quần áo của cả 2.
Chúng em đột ngột chia tay nhau đúng vài tháng sau khi tốt nghiệp cấp 3. Em cũng quên mất lý do, nhưng nó tầm phào đến mức có thể quên ngay được. Kể từ đó em chưa 1 lần gặp lại cô ấy nữa. Không hẳn em hay nghĩ về cô ấy nhưng không hiểu sao mỗi khi có ai hỏi mối tình đầu em ra sao, diễn ra thế nào thì mối tình đó chạy rõ mồn một trong đầu em. Như cuốn băng được tua chậm.
- Chị: Vãi đạn, chú kể chuyện nghe cuốn thế nhỉ? Hay chú làm nhà văn đấy? Cô thứ 2 thì sao kể đi hóng quá?
- Shivan: Đối tượng thứ 2 là 1 cô nàng ăn chơi. Bằng tuổi em. Em quen cô này ngay sau khi có lịch đi học đại học ở Hanoi. Ánh mắt 2 chúng em va phải nhau ở trạm xe khách gần nhà 2 đứa. Cô gái này không 1 xu dính túi. Cô xin em 50 nghìn đi xe khách ra Hanoi. Hỏi ra thì do thi trượt đại học, ở nhà suốt ngày lông bông với đám bạn không làm ăn gì. Bị ông bà già chửi nên tự ái bỏ nhà đi. Thấy tội em mời ăn bát phở đặc biệt, 1 trứng trần và đĩa quẩy. Rồi bao vé xe đi ra Hanoi cùng em luôn.
Cô gái này điểm trừ là không có ngực, nhưng điểm cộng là dáng cao, cặp giò cực kì thẳng, đặc biệt là có đôi mắt rất đẹp. Không hiểu sao chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, em có thể vui ngay lập tức *không hiểu sao. Mồm mép cô này lúc nào cũng liến thoắng. Nên không sợ không có chuyện để nói. Thời gian ngồi trên xe khách ra Hanoi cũng là lúc mà bọn em vui nhất. Bọn em yêu nhau ngay khi gót giày đặt chân tới Bến xe Mỹ Đình.
Biết cô không có chỗ ở nên em rủ về ở cùng em. Khoảng 2 tuần. Hằng ngày, lúc cô tỉnh giấc là quá trưa, ăn uống, rồi hút thuốc, mở laptop lên xem Running Man, thi thoảng đọc sách. Lúc nào em học về là lại làm đôi nháy. Ngày đó, bọn em thời gian ăn còn ít hơn thời gian chịch. Hễ có sức là chiến đấu. Mệt thì nghỉ. Khoẻ rồi lại chiến. Đúng là ngày trẻ, sức nhiều, 1 ngày độ 5 6 nháy thằng nhỏ mới chịu nghỉ. Thi thoảng cô chán quá thì xin tiền đi chơi net.
1 lần đi học về thì em không thấy bóng dáng cô đâu nữa. Không 1 lá thư tay. Giống như một cơn gió thổi qua đời em và biến mất.
Đối tượng thứ 3 là cô nữ sinh sư phạm em quen cũng cách 6 tháng từ ngày cô thứ 2 trên mất hút. Đây là cô gái cạnh phòng trọ. Cô này em đã dành riêng hẳn 1 blog để viết về cổ. Đại khái đây là mối tình lâu nhất 10 tháng. Cô đang học bình thường bỗng bỏ ngang về quê lấy chồng. Câu chuyện chuyện chỉ có vậy. Tới phiên chị, tình trường chị sao?
- Chị: Uống cũng khá nhiều rồi, mắt cũng díu lại rồi. Thôi giờ chị thanh toán, nhà chị gần đây. Về nhà chị kể cho nghe.
Vừa bước vô nhà chị đóng cửa cái ầm. Chị trút hết quần áo dễ dàng như mở một hộp thịt nguội rồi đứng đó trần truồng trước mặt tôi. Không hề báo trước hay giải thích.
Chị lại gần tôi, kéo tôi vào giường, mở khoá quần tôi như thể đó là việc tự nhiên nhất trên đời. Chị lôi thằng em tôi ra. Cụp đôi mắt đeo lông mi giả xuống, chị ngoạm nó vào miệng gọn lỏn. Miệng chị rộng hơn tôi tưởng nhiều. Bên trong miệng chị, tôi lập tức cương cứng khi chị cử động lưỡi. Những đuôi tóc loăn xoăn của chị khẽ rung rung trong làn gió nhẹ, mơn man 2 bắp đùi tôi.
Tôi ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, chị nằm song song với giường và vùi mặt vào hạ bộ tôi. Chị đánh đầu lưỡi điệu nghệ như thể đó là việc chị luyện tập hằng ngày. Tôi không muốn xuất tinh nhưng không còn cách nào khác. Tôi thấy như bị hút hết tinh khí ra khỏi mình. Môi và lưỡi chị quấn lấy da thịt tôi như những sinh thể nhớp nháp trơn nhẫy. Tôi không chịu được nữa, tôi xuất tinh, tôi mở miệng ra thở hổn hển. Bất chợt tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, không biết do mệt hay do say.
Khoảng 3h sáng, tôi bị cơn buồn tiểu đánh thức. Vào nhà vệ sinh lướt reels. Vô tình lướt phải video ngắn của bọn Oh Yeah! Ham muốn lại bị đánh thức. Kết quả là tôi phang liền 2 tiếng đồng hồ 2 shot liên tục. Người tôi héo khô. Và ngằm ngủ như chết cho tới 8h sáng.
Lúc thức giấc, trời đã rạng đông. Tôi kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Hẳn là trời vừa tạnh mưa vì chậu hoa ngoài bancol còn ướt. Những đám mây đằng đông sắc cạnh in trên nền trời, mỗi đám mây đều đóng khung trong ánh sáng. Bầu trời phút trước còn u ám dữ tợn, phút sau đã sáng tươi mời mọc. Dự hôm nay sẽ là 1 ngày đẹp trời.