Tấm vé định mệnh – Chuyến tàu ngắn ngủi với người con gái tên Yen

Thu Hanoi, ngày 8/12/2025… Nếu tôi có gì đó của riêng mình thì chính là hiện tại tôi chẳng còn gì để mất.

Gió thu Hanoi hôm nay chuyển mạnh hơn hôm qua, từng đám mây xám nặng nề chạy về phía đông. Những đám mây trông như những khách lữ hành câm lặng lên đường đến chỗ tận cùng thế giới. Giữa những cánh cây vàng lá ngoài đường, gió thì đang cất tiếng rền rệu rã. Tôi ngồi mình tại tiệm cà phê nào đó bên Giảng Võ, thẩn thơ nhìn trời. Bỗng cơn gió từ đâu mang mùi nước hoa quen thuộc phảng phất. Tôi giật mình thon thót, ngoảnh ngược ngoảnh xuôi mà không thấy hình bóng quen thuộc năm nào. Có ai đó nói câu cấm có sai thế này: “Âm nhạc và hương thơm là 2 thứ đưa kí ức trở về 1 cách nguyên vẹn”. Tự nhiên tôi nhớ người yêu cũ da diết.

Tiếng thở dài thốt ra thành tiếng mà không bớt nguôi ngoai. Tôi quyết định kẹp nách cuốn Lolita rồi ra ga Hanoi mua 1 tấm vé đi thưởng ngoạn đó đây chán rồi về. Đây là thói quen cố hữu của tôi. Cũng có thể gọi là tuỳ hứng.

thu ha noi

Tấm vé tàu ngẫu hứng đưa tôi từ Hanoi về Nam Định. Tình cờ ngồi đối diện 1 người phụ nữ hơn tuổi đang đi mình ngồi đối diện tôi và chúng tôi đã qua đêm với nhau. Hệt như đoạn mở đầu trong phim “before sunrise” của đạo diễn Richard Linklater.

Người con gái đó làm chủ một thẩm mỹ viện ở đường Kim Mã. Hễ rảnh rỗi hay bế tắc trong công việc là chị lại cầm lấy 2 cuốn sách đi tàu 1 mình về quê, lượt đi đọc 1 cuốn, lượt về một cuốn. Đây có vẻ của sự sắp đặt của định mệnh khi 2 con người có cùng sở thích đi tàu đọc sách, đặc biệt là sách tiểu thuyết ngôn tình. 

  • Yen: Lolita, ánh sáng đời tôi, lửa dục lòng tôi. Lầm lỗi của tôi, linh hồn của tôi. Lo-lee-ta: đầu lưỡi lướt ba bước xuôi vòm miệng để vỗ nhẹ, tại bước ba, lên răng. – Chị chủ động ngỏ lời trước.
  • Shivan: Đây đúng là 1 kiệt tác văn học ở thế kỹ 20, nhưng gây khá nhiều tranh cãi.
  • Yen: Mọi tác phẩm hay ho trên đời này đều đa điểm. Đây là lời mời gọi phức tạp từ tác giả để người đọc trải nghiệm sự xung đột giữa Cái Đẹp và Cái Ác, và tự mình rút ra kết luận về lòng trắc ẩn, sự hủy hoại, và giới hạn của nghệ thuật.
  • Shivan: Tuy chị chưa hỏi nhưng em tự trả lời. Em đang chán vì không biết tại sao mình chán. Đó là lý do em lên chiếc tàu này cùng cuốn sách này. Còn chị?
  • Yen: Đi 1 mình giúp tớ có thời gian để quan sát nhiều hơn, để suy nghĩ thấu đáo hơn. Thế cậu tính tới Nam Định rồi làm gì ở đó?
  • Shivan: Em cũng chưa biết. Nếu Nam Định có gì đó hay ho, chắc mai em về. Em thuộc kiểu người tuỳ hứng, cứ đi lang thang, ăn chán xong uống, uống chán rồi cứ ngồi vậy. Em thích ngồi 1 chỗ yên lặng cả buổi. Quan sát mọi thứ lướt qua mắt mình. Quan sát những con người xuất hiện trước tầm mắt mình họ sống ra sao trông như thế nào, cuộc đời này đã làm gì khiến gương mặt họ như vậy.
  • Yen: Hay đấy, kiểu tuỳ hứng giống tớ. Vậy nay cho tớ theo với nhé. Nam Định là quê
    tớ, không thể đưa cậu về nhà được, nhưng có thể tìm cho cậu 1 khách sạn đẹp để tá túc đêm nay.
  • Shivan: *Bất giác trong đầu tôi nghĩ ngay tới cảnh 2 tôi làm tình. Cử chỉ tôi lóng ngóng, vụng về.

chuyen tau anh va em

Suốt chuyến tàu chiều hôm đó về cơ bản chúng tôi đã năm sơ bộ tính cách, lối sống và sở thích của nhau.

Yen là cô gái lãng mạn đến vô phương cứu chữa (cô tự xưng như vậy, nhưng tôi cảm giác đó không phải tên thật của cô nhưng chẳng sao). Tính tình thi thoảng có phần bảo thủ. Cô là người hễ gặp người hợp cạ là cô nói liên hồi, nhưng nếu ở cùng người không thích thì đừng mơ cô cạy miệng.

Cô hút thuốc rất nhiều. Tôi rất muốn coi 1 tấm ảnh thời trẻ của cô mà thú thực chẳng có tấm nào trong máy cả. Cô ghét chụp ảnh và không muốn để lại cho hậu thế. Phong cách ăn mặc Preppy, đơn giản nhưng tinh tế. Đeo trang sức đắt tiền nhưng giản dị, và cô khoe nhà cô có 2 chiếc siêu xe cô tự mua, 1 là chiếc Porsche Carrera GT màu xám khói và chiếc còn lại là Maybach S580 4Matic.

5h chiều sau khi tàu chạm điểm ga Nam Định, bọn tôi chia tay nhau bằng 1 lời hẹn. Rằng 9h tối, cô hẹn tôi ở 1 quán bar khá hay ho cách khách sạn tôi ở khoảng 3 cây số. Cách nhà cô khoảng 8km. Nơi mỗi khi chán đời cô thường lui tới.

chi gai shivan

8h45… Tối nay tôi đến sớm hơn một chút. Vì thói quen của tôi khi tới những cuộc hẹn mà mình chưa đặt chân tới bao giờ nên đến sớm hơn 15 phút để thăm thú và quán sát nơi đó.

Đúng như dự kiến. Đập mắt tôi thì đây là 1 club khá hay ho. Ngay khi bước vào cửa, đập mắt mình là cây dương cầm 3 chân của hãng Yamaha đặt chính diện sân khấu. Dây đàn luôn được chỉnh đúng âm. Ánh đèn pha lê từ cây đèn chùm treo bên trên chiếu rọi phần nào làm khung cảnh thêm lộng lẫy choáng ngợp. Cánh rèm đăng ten đung đưa trước gió. Mái tóc đen của cô nghệ sĩ piano được búi gọn đằng sau. 10 ngón tay dài và đẹp đặt trên những phím đàn, bắp chân trắng mịn như 1 món đồ trang sức tráng men.

Khi được đề nghị biểu diễn gì đó, cô thường chơi bản “Le Mal du Pays”. Nỗi ưu sầu vô cớ mà cảnh điền viên gợi lên trong lòng người. Hoài hương, hay sầu muộn.

shivan club

9h tối tất nhiên là có tới. Khi tôi vừa uống xong ly whisky sour thứ nhất thì chị tới.

  • Yen: Quán bar tớ giới thiệu cậu như nào, không làm cậu thất vọng chứ.
  • Shivan: Hoàn toàn hài lòng. Em hiểu vì sao đây là quán tủ của chị rồi.
  • Yen: Thật ra thứ tớ thích không phải quán bar này, mà là âm nhạc ở đây.
  • Shivan: Ý chị là bản xô nát của Schubert?
  • Yen: Wow ra là cậu cũng biết. Vậy tối nay có người chia sẻ với tôi về âm nhạc rồi.
  • Shivan: Em đã từng nghe và nghe vài lần. Nhưng phần lớn là trên youtube. Thông thường em không thẩm nổi cái âm nhạc đó. Nó không phải nghệ thuật. Nó dài lê thê và quá nhiều chất đồng quê, lại quá đơn giản về mặt kĩ thuật. Nếu nghệ sĩ dương cầm bên kia mà đánh y xì và nguyên bản thì nó sẽ bèn bẹt và vô vị. Chỉ là 1 thứ đồ cổ bụi bặm.
  • Yen: Ừm cậu nói tiếp đi.
  • Shivan: Em thắc mắc, nếu nhạc phẩm này không hoàn hảo tại sao nhiều nghệ sĩ piano lại cố làm chủ nó đến vậy?
  • Yen: Câu hỏi hay đấy!

    Càng những tác phẩm có chút bất cập nào đó lại càng hấp dẫn vì chính lý do đó. Hay ít nhất nó hấp dẫn 1 số loại người. Cũng như cuốn người thợ mỏ của Soseki hôm nay tớ thấy cậu mang trên tàu hấp dẫn cậu vậy.

    Có 1 cái gì đó lôi cuốn cậu hơn là những cuốn tiểu thuyết hoàn hảo. Cậu phát hiện thấy trong tác phẩm ấy 1 điều gì làm tim mình xao động – Hay có thể hơn là 1 tác phẩm ấy phát hiện ra cậu. Bản xô nát cung rê trưởng của Schubert thuộc lại như vậy.

    Vì thế nên mỗi nghệ sĩ piano thể hiện lại theo 1 cách khác nhau, ngay như cậu đang nghe bản hôm nay đây cũng đâu thấy có vô vị như bản cậu nghe trên youtube. Mỗi người nghệ sĩ khi trình diễn bản này đều thêm 1 cái gì đó của riêng mình, như một thứ phụ gia.

    Như đoạn cậu đang nghe, cô gái ấy cấn quãng âm như nào không? Thêm rubato. Điều chỉnh nhịp độ, chuyển gam, bất kỳ. Nếu không, tổng thể sẽ không trụ vững. Tuy nhiên phải rất cẩn thận, bảo những ngón phụ gia ấy sẽ phá huỷ tính chất của tác phẩm. Như vậy sẽ không còn là Schubert nữa. Mỗi nghệ sĩ chơi piano bản xô nát đều phải vật lộn với nghịch lý ấy.

    Chính vì thế mà tớ thích nghe Schubert khi lái xe. Như tớ đã nói, mọi diễn tấu đều không hoàn hảo. Sự thiếu hoàn hảo, nếu đậm đặc chất nghệ thuật, sẽ kích thích ý thức và giữ cho ta tỉnh táo. Nếu mình nghe 1 nhạc phẩm cực kỳ hoàn hảo được diễn tấu 1 cách cực kỳ hoàn hảo trong khi đang lái xe, mình có thể muốn nhắm mắt và chết luôn.

    Nhưng khi nghe bản rê trưởng, mình có thể cảm nhận giới hạn. Khả năng của con người rằng 1 dạng hoàn hảo nào đó có thể được thực hiện qua 1 sự tích luỹ vô hạn của cái không hoàn hảo.

shivan di club

Khi bản xô nát dài “tẻ nhạt tuyệt trần” của Schubert kết thúc. Chúng tôi không nghe thêm gì nữa. Chúng tôi lặng thinh, mỗi người lấp đầy im lặng bằng những ý nghĩ lang thang của mình.

  • Yen: Nói thật với cậu, tớ không hiểu nhiều về tình dục lắm. (Yen nói với tôi khi đã uống hết 8 ly whisky và đã ngà ngà).
    Chị nói thật đấy, cậu biết thì giải thích chị xem.
  • Shivan: Vậy theo chị thì phụ nữ có ham muốn tình dục hay không?
  • Yen: Chị nghĩ là có. Nhưng ham muốn ấy thực sự như thế nào? Nó biểu hiện ra sao? Thì chị không rõ.
  • Shivan: Ham muốn tình dục là bản năng bản tính cơ bản của con người. Đôi khi nó không cần phải hiểu. Nó vẫn ở đó thôi. Nó sẽ tự xuất hiện nếu có người khơi gợi được cảm hứng đàn bà trong chị. Như trông chị bây giờ, em đoán phần nào đó em cũng đã khơi gợi được cảm hứng sâu thẳm ấy.
  • Yen: Phòng khách sạn cậu nhận hôm nay thế nào?
  • Shivan: Hơi hoang dã. Chị muốn qua xem chứ?
  • Yen: Tính tiền đi. *Chị mỉm cười

“Trong miền hoang vu của thực tế phần nào thiếu tính khôi hài. Xét cho cùng trái đất không chật vật và rên xiết xoay quanh mặt trời, chỉ để con người có thể có được khoảng thời gian tốt đẹp và chút vui thú.”

shivan

Vừa về tới phòng. Chưa thèm tắm rửa hay màn dạo đầu. Chị đẩy tôi cái uỵch nằm xuống giường. Chị trèo lên người tôi, dùng tay giúp tôi đưa thằng nhỏ vào trong, mặc kệ chiếc váy liền thân còn chưa kịp cởi. Khi đã vào sâu, chị bắt đầu xoay hông chầm chậm. Nhịp theo chiều chuyển động của cổ, mép váy vờn lên chỗ dạ dày và 2 ngón tay chị vân vê đầu ti tôi.

Trong tư thế cưỡi lên tôi như vậy. Trông Yen như 1 cây nấm mềm mại khổng lồ lặng lẽ trồi qua lớp lá khô trên mặt đất mà nở bung ra khỏi đôi cánh chở che của bóng đêm. Âm đạo của cô, vừa ấm lại vừa lạnh. Nó vừa cố bao bọc tôi, hút tôi vào, lại vừa ra sức đẩy tôi ra. Tôi càng lúc càng cương to, càng cứng. Tôi cảm thấy mình sắp sửa nổ tung. Đó là 1 cảm giác thật kỳ lạ, vượt ngoài khoái cảm tình dục đơn thuần.

Dường như có 1 cái gì đó bên trong cô đang thông qua cơ quan sinh dục của tôi mà từ từ nhập vào tôi.

yeu duong shivan

Mắt nhắm, cằm hơi ngước lên. Yen nhẹ nhàng đu đưa người từ trước ra sau như đang mơ. Tôi thấy ngực cô dềnh lên hạ xuống theo từng hơi thở. Và sợi tóc rung vương trên trán cô. Tôi hình dung mình đang bồng bềnh giữa biển rộng mênh mông. Tôi nhắm mắt, lắng tai, chờ nghe tiếng những làn sóng như vỗ vào mặt mình. Thân thể tôi tắm trong nước đại dương ấm áp. Tôi cảm thấy dòng thuỷ chiều chầm chậm chuyển. Nó đang mang tôi đi.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi gì hết. Tôi nhắm mắt lại, để sức lực thoát ra khỏi tay chân, phó thác thân mình cho dòng nước.

shivan co don

Đột nhiên đèn phòng bắt đầu sụp tối. Tôi cố nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì. Các ngọn đèn tường đều đã tắt phụ. Chỉ còn hình bóng mờ mờ thân thể của Yen. Chiếc váy cũng được cô vựt phăng đi.

Yen chẳng nói gì, thay vào đó cô ta bắt đầu chuyển động hông nhiều hơn. Thịt da mềm mại của cô, dường dư nó là 1 cơ thể độc lập, vừa ôm trùm lấy tôi vừa nhẹ nhàng kéo tôi vào trong đó.

Từ phía sau cô, tôi nghe thấy – hay tưởng như nghe thấy, 1 tiếng rơi vỡ chiếc gạt tàn bền đầu giường. Như bừng tỉnh. Sau cơn mơ đẹp. Tôi xuất!

Chuyến tàu đã đưa tôi vào tới trái tim đang đập của sự sống vô cớ. Vào cơn mê của sự trải nghiệm và khao khát. Như một con bò không tìm thấy sự yên bình. Tìm gì đó để cưỡi, nó trồi lên, nó xâm nhập và chết đi. Nơi mọi vật tìm 1 nơi cho mình. Với tôi, đó là 1 ngày định mệnh.

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Em chia tay tay anh được không Shivan?

"Em xin lỗi nhưng đã đến lúc chung ta nên dừng lại."Cô ấy bắt đầu bằng 1...

Fuong – Người con gái xấu nhất Shivan từng...

Trong số những người phụ nữ mà Shivan từng yêu tính tới thời điểm này thì cô...

Người yêu cũ gọi điện gạ chén – Màn...

12h đêm ngày 28 tháng 3 năm 2025...NYC: A còn ở SG không? Em vừa vào đây...