Tâm sự 2 người đàn ông – Bí mật của học viên Shivan

Thứ 3, ngày 11 tháng 5 năm 2024…

  • Lần gần nhất anh nói dối là khi nào Shivan?
  • Lần cuối là 3 tháng trước. (Cô gái gần nhất tôi quen có hỏi)

Thi thoảng ta nên nói dối. Nói dối là 1 việc rất đáng ghét. Có thể nói, dối trá và im lặng là 2 tội ác khủng khiếp trong xã hội hiện đại ngày nay. Nhưng chúng ta rất hay nói dối, và liên tục im lặng. Tuy nhiên, nếu chúng ta quanh năm chỉ nói toàn sự thật. Thì giá trị của sự thật cũng chẳng còn.

shivan tan gai

Hết cả mùa hè, tôi cứ như bị bỏ bùa mê, tôi một mình uống hết lượng bia bằng cả 1 cái bể bơi mini của tụi nhỏ. Vỏ lon bia chồng chất thành cái núi cao gần 2 mét nằm gọn trong phòng khách chỉ chờ bà đồng nát tới và đem chúng đi. Và đó là 2 tháng hè vô vị đến nỗi không làm như vậy tôi không thể sống sót.

  • Alex: Đại ka nghĩ sao nếu em ghét bọn nhà giàu?
  • Shivan: Nhưng anh không giàu nhé!
  • Alex: Em biết.. Nói thẳng nhé, vì lũ nhà giàu toàn bọn không có não. Nếu không có đèn pin và thước thì chúng nó không thể nào tự mình tìm được đường đi đâu.

Alex nhắn tin cho tôi khi vô tình đọc được blog “Venice – Những kẻ khốn cùng trốn chạy tình yêu” trên google. Đó là thời điểm thằng Alex này mới bị bồ bỏ, nó coi con nhỏ đó là tất cả, thậm chí còn quan trọng hơn ba mẹ nó. Nó từng biết tên tuổi tôi trước đó nhưng chẳng có lý do gì để nhắn tin cho tôi. Cho đến ngày nó bị người yêu sút bay như trái banh, nên nó có cớ để đăng ký khoá học. Nhưng lạ lùng là nó không học. Mục đích nó bỏ tiền ra chỉ để được gặp và mời tôi bữa nhậu. Để được chia sẻ về mối tình 4 năm, về con người yêu cũ, về chuyện đời của nó. Alex… Nó là thằng sống tuỳ hứng.

  • Alex: Anh có tin có người chuyển sinh không?
  • Shivan: Ý chú kiểu trong mấy anime isekai?
  • Alex: Đúng rồi!
  • Shivan: Ý chú là sao?
  • Alex: Em là người chuyển sinh..

shivan va hoc vien

  • Shivan: Haha!!! Bia anh mới chú mới uống 3 cốc mà. Làm gì đã phê thế được. Thà chú bảo chú chén hoa hậu, cặp kè với Amber Heard anh còn tin đôi phần.
  • Alex: Đây là câu chuyện em chưa từng nói với ai. Kể cả con người yêu cũ em. Hồi em 18 tháng tuổi. Mẹ em cởi váy cáo, tuột áo lót trắng xuống để cho ông hàng xóm cạnh nhà nút núm vú. Lúc đó em nằm trong lôi. Nhưng em biết và ý thức rất rõ. Em có thể không giữ được trí nhớ về kiếp trước, nhưng việc suy nghĩ và quan sát cuộc sống mới này em đều nhìn như 1 người trưởng thành. Đối với em đây là kí ức đáng sợ nhất đời. Cảnh tượng ấy diễn ra chỉ khoảng chừng 10s nhưng đã in hằn rõ nét lên bức tường ý thức trong em. Không có trước mà cũng chẳng có sau. Như đỉnh tháp trên con phố bị nhấn chìm trong nước lũ, ký ức ấy trồi lên lẻ loi, đơn độc giữa mặt nước đục ngầu.
  • Shivan: Tại sao chú không bảo bố chú?
  • Alex: Lúc đó em làm gì biết nói, nhưng nếu biết em cũng không nói. Vì ngay từ nhỏ, em đã biết suy nghĩ và cảm thông. Bố em là 1 doanh nhân, ông đi suốt. Mẹ em có 1 nhà hàng món Hoa khá to đẹp nằm trên mặt tiền đường Quận 3, và công việc chính của bà chỉ quanh quẩn ở cái nhà hàng đó. Em hiểu tại sao bà lại làm vậy.

Ở giai đoạn sau này, tất cả những cảnh tượng đập vào mắt em chỉ là trạng thái minh hoạ. Thế giới giống như 1 bát cháo loãng, dinh dính sền sệt, không hình hài, không sao nắm bắt được. Sau này không còn bất cứ điều gì có thể làm em bất ngờ nữa.
Những điều mới mẻ, hay đáng sợ, cả những niềm vui mà người yêu tạo cho em đều đến theo kiểu chưa kịp cấu thành ký ức trong não bộ thì đã lướt vèo qua cửa sổ.

Em từng nghĩ có khi nào “Đây chỉ là 1 ký ức giả?”. Nhưng không, em hoàn toàn giữ được bộ óc tư duy của 1 người lớn trong hình hài 1 đứa trẻ 18 tháng tuổi. Thành tích vượt xa chúng bạn đồng trang lứa. Năm lớp 5 đã có thể giải toán cấp 3. Các môn khác không cần cố gắng cũng có thể đạt được thành tích cao. Hơn nữa, số tiền 10 củ để được ngồi nhậu cùng anh hôm nay em kiếm chỉ trong 1 ngày.

Đoạn hình ảnh kéo dài chỉ 10s ấy thật bất ngờ. Không có dấu hiệu báo trước, mà cũng chẳng hề do dự. Thậm chí 1 tiếng gõ cửa cũng không. Nó đến với em 1 cách đường đột. Tựa như 1 quả bom hạt nhân im lặng, nhưng vô phương chống đỡ, nhẹ nhàng thả xuống, chưa kịp định thần thì nó đã dọn sạch mọi thứ trước mắt. Khiến tay chân em hoàn toàn tê cứng. Dòng chảy thời gian đột nhiên dừng lại. Bầu không khí xung quanh loãng đi, không thể nào hít thở 1 cách bình thường được. Mọi người và sự vật xung quanh đều không buồn chốn chạy.. Bức tường, thú cưng, cây cối hoàn toàn chịu trận trước quả bom đó, để nó nuốt chửng mình. Mặc dù như vậy nhưng ý thức, xét 1 cách cục bộ, thậm chí còn trở nên nhanh nhạy hơn trước. Không sợ hãi. Nhưng lại không sao thở được. Nó bị khoá chặt. Tiếng động xung quanh xa dần. Thế rồi hình ảnh quen thuộc ấy hết lần này đến lần khác được hắt lên màn chiếu ý thức. Mơ hồ túa ra khắp toàn thân.

shivan hoc vien

Người thằng Alex đang run lên. Nếu có người khác vô tình ngồi bàn kế bên nghe được, chắc chẳng ai tin. Tôi gọi 2 cái khăn lạnh cho Alex. Nhưng Alex lấy tay ra hiệu “Em không sao, không cần lo lắng!”. Tình trạng này kết thúc trong vòng 30s, cũng có khi kéo dài trong 1 phút.

“Mẹ thằng Alex buông quai chiếc váy lót xuống sàn, 1 thằng đàn ông lạ đang bú núm vú vươn cao của bà. Mẹ nó thì nhắm mắt lại, há miệng thở hổn hển. Mùi hương thân quen của sữa mẹ lan toả nhè nhẹ.”– Đối với mình ngoài 30 tuổi đầu còn sốc chứ nói gì tới thằng trẻ con 18 tháng tuổi.

Giờ mình mà còn tưởng tượng thêm cảnh thằng hàng xóm đó vừa làm tình mẹ nó, vừa đưa đôi mắt đê tiện nhìn thằng Alex với thông điệp: “Nhìn đi nhóc! Nhìn đi, mày chỉ có thể nằm đó, bất lực không làm gì được.. nói không nói được, đi cũng chẳng xong. Nhìn bầu sữa hằng ngày của mày mà xem này, bị tao cướp mất. Cay chưa nhóc !!! Haha!!!

Cái định mệnh. Nghĩ mà run cả người. Buổi gặp hôm nay mình lời to rồi.. vừa được tiền, vừa được ăn uống nghe nhạc, lại trải qua đủ cung bậc cảm xúc trong câu chuyện nó đem lại. Đỉnh vl thật!!!

hoc vien shivan

Shivan: Này Alex, ngủ gật à chú? Kể tiếp đi, đang hay mà…(Cuối cùng nó cũng mở mắt, điều chỉnh lại tiêu điểm chăm chú nhìn xung quanh. Xác định lại thế giới này là thật và nó đang tồn tại. Cổ họng khô khô. Alex nó với tay cầm chai ken lạnh tu 1 hơi hết sạch, cẩn thận không để bia bắn ra ngoài. Nghỉ ngơi giây lát, điều hoà lại nhịp thở, ý thức dần trở về chỗ cũ, cảm giác thân thể hồi phục lại bình thường).

  • Alex: Em xin lỗi. Lâu lắm rồi em không uống, nên đang hơi lê tê phê.
  • Shivan: Tại sao chú lại thích đọc sách?
  • Alex: Sao anh biết?
  • Shivan: Chú nhắn anh qua insta nhỉ? Toàn đăng ảnh ngồi thư viện thì chẳng đọc sách thì làm gì?
  • Alex: Thế tại sao anh lại thích uống bia?
  • Shivan: Cái hay của bia là ở chỗ tất cả sẽ ra hết bằng đường tiểu tiện. Và đặc biệt bia uống vừa là giải khát, cũng không có hại cho cơ thể như rượu. Tại sao chú lại thích sách?
  • Alex: Bởi vì Flaubert đã qua đời.
  • Shivan: Chú không thích sách của những tác giả còn sống à?
  • Alex: Mấy tác giả còn sống không còn tí giá trị nào đâu.
  • Shivan: Tại sao?
  • Alex: Vì nếu mấy ông viết được sách hay ấy mà, thì cuộc sống họ sẽ phải trải qua nhiều thứ mà ta không tưởng tượng nổi, thậm chí là nhiều tội ác chính họ tạo nên. Và em có cảm giác có thể bỏ qua mọi chuyện với người đã chết.
  • Shivan: Này, thế với người sống sờ sờ thì sao? Những chuyện họ làm không thể bỏ qua à?
  • Alex: Em không biết nữa. Chuyện này nó là vấn đề tâm lý mà anh.

shivan blog love

Con người của Alex luôn có gì đó khiến người ta không nắm bắt được. Nó đang suy nghĩ gì, cảm giác nó là người như thế nào, chỉ dựa vào nét mặt và giọng nói thì khó mà đoán biết nổi. Bản thân nó dường như cũng thích thú với việc lôi người khác vào đám khói mù mờ ấy. Tư duy rất nhanh, chắc chắn đây là tư duy của 1 CEO thành danh ở đâu đó chứ không phải của thằng sinh viên năm cuối. Nó thuộc kiểu người dựa vào logic để suy xét và đưa ra phán đoán. Không bao giờ khoe khoang quá mức cần thiết, lại đọc rất nhiều sách, tri thức toàn diện lại tỉ mỉ chi tiết. Nó bỏ 10 củ chỉ để ngồi đây tám phét với tôi thế này cũng phải thuộc diện có điều kiện. Tuy còn nhiều thiên kiến, nhưng đối với tôi, đó cũng là 1 trong các nhân tố quan trọng của sự chân thực.

  • Shivan: Nói về người yêu cũ của chú đi. Như chú bảo lần về Việt Nam này là để trốn chạy tình yêu. Tại sao chú lại quen cô gái đó? Cô này có gì đặc biệt à?
  • Alex: Đạik không hiểu đâu. Em quen cô này khi cả 2 đều cô đơn và bế tắc như nhau. 2 đứa đều là du học sinh xa nhà tới 1 miền đất mới lạ. Giống kiểu 2 người lên 1 con thuyền và thuyền bị đắm giữa đại dương. Thế rồi tóm được 1 cái pháo và 1 mình lênh đênh biển đêm, ngắm nhìn bầu trời sao. Một đêm tĩnh lặng và tuyệt đẹp. Thế rồi phía bên kia từ đâu ra 1 cô gái trẻ tóm được phao và 2  người bọn em lênh đênh cạnh nhau và cùng tán gẫu đủ chuyện trên đời. Nào là chuyện tương lai, chuyện quá khứ, sở thích 2 đứa, rồi cả về chương trình tivi, giấc mơ đêm hôm trước. Thế rồi cả 2 uống bia.
  • Shivan: Khoan đã, bia ở đéo đâu ra vậy?
  • Alex: Bia à, chúng nó nổi trên biển từ nhà hàng ở thuyền chui ra. Cả mấy hộp cá ngừ, mực, dưa bao tử. Em tưởng tượng vậy được chưa?
  • Shivan: Ờ!! Rồi mối tình đó như nào?
  • Alex: Trước đây, vì tò mò. Em từng yêu cầu cô ấy. “Anh bảo này, lần tới gặp mình có thể mặc váy lót màu trắng cho anh xem được không?”. “Được chứ” – Cô ấy đáp. Chuyện gì cô ấy cũng chiều em hết. Và tuần sau đó, cô ấy mặc áo trắng và váy lót trắng đến. Em lột áo sơ mi, cởi quai váy lót, cúi đầu bú nút đầu vú bên dưới, tư thế hệt người đàn ông xuất hiện trong não bộ em hồi nhỏ. Lúc đó anh biết gì không, em chóng mặt kinh khủng, trong đầu dường như dâng lên 1 màn sương mù mông lung, rồi nhanh chóng run lên bần bật, tinh dịch em khi đó bắn dữ dội. Em người yêu thì ngớ hết người.

Vẻ ngoài thằng Alex này vừa cao vừa gầy, miệng rất rộng, mũi lại rất nhỏ, tay chân dài thượt, móng tay thì lúc nào cũng y kiểu lão thợ mỏ vừa đào than về. Alex nó hiếm khi cười, nhưng khi cười cả gương mặt liền trở nên rõ ràng sáng ngời.

cuoc tro chuyen 2 nguoi dan ong

Tuy vậy, gương mặt nhìn như không vui. Dấu thế nào trông cũng tựa như 1 vị sự lão luyện đang mỉm cười đắc ý trong lúc chuẩn bị đưa ra 1 lời tiên tri chẳng lành. Nó ăn mặc khá gọn gàng đơn giản nhưng theo nó bảo thì cả tù đồ chỉ độc 2 mẫu cơ bản được copy paste nhiều lần, như chẳng khác nào tuyên bố với cả thế giới rằng:”mình không hề có hứng thú với trang phục”. Làm cả buổi trước khi về tôi phải thuyết phục nó, vừa hứa buổi chiều hôm sau đưa nó đi mua ít đồ, khắc phục các khuyết điểm trên cơ thể. Như mùi cơ thể, móng tay móng chân, lông bụng lông lách, răng cửa, tóc tai, da mặt, thậm chí là bảo nó đi nâng mũi… Đặc biệt là phát huy điểm mạnh là chiều cao phải đi tập tành và ăn uống để cho các múi cơ phát triển cho cân đối. Đây cũng là 1 trong các hỗ trợ nằm trong khoá học của tôi.

Sau cùng, tôi dìu nó ra taxi.. Nó thì say khướt không đứng vững, tôi cũng chẳng kém nhưng vẫn đủ sức đi kèo 2 nếu có ai mời. Tôi giờ mà lên taxi kiểu gì cũng gọi huệ nên cứ xe gọi grab bike cho lành.

Này anh Shivan: “Cảm ơn vì bữa nhậu tối nay, không có anh chắc em chết vì cô đơn ở cái Saigon này. thật ra câu chuyện trên em bịa ra đấy!!! Không thật đâu!! Hahaaa”. – Nó nói giọng tỉnh bơ, kiểu chắc nịch. Tôi thẫn thờ đứng đó 1 lúc, cảm giác như mình vừa bị lừa vậy.

shivan tan gai nhu nao

Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận câu chuyện tối nay, nó quá thật. Chắc chắn có phần gì đó thật đã ảnh hưởng tới nó ở thời thơ ấu. Tôi đi bộ 1 đoạn dài để suy nghĩ câu chuyện nó nói có thật hay không. Đối với Alex, đây chính là tấm hình kỷ niệm về mẹ nó. Cảnh tượng kéo dài chừng mười mấy giây ấy đã in vào óc nó. Đó là thông tin cụ thể duy nhất về mẹ mà nó có. Nhờ ấn tượng ấy, ý thức của Alex mới có thể nối liền với mẹ, một cái cuống rốn giả tưởng gắn liền 2 người với nhau. Ý thức nó dập dềnh trôi nổi gắn liền 2 người với nhau. Ý thức đó dập dềnh trôi nổi trong bọc nước ối của ký ức, lắng nghe những âm thanh vọng về từ quá khứ. Nhưng cha thằng Alex hoàn hoàn không biết tâm trí nó đã khắc sâu hình ảnh ấy, không biết nó đang không ngừng nhai đi nhai lại hình ảnh ấy, như nhai cỏ trên đồng, nuốt lấy dinh dưỡng từ đó.

Dù không nói ra. Nhưng tôi quyết định quên sạch câu chuyện ngày hôm nay. Để chiều mai nếu có gặp Alex, sẽ không có bất cứ ngượng ngùng nào nhuộm màu lên má nó.

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Hồng Chiêu Nguyện – Tình 1 đêm của Shivan...

Đầu tuần. Ngày 18, tháng 11, năm 2024... Như thường lệ, xong việc tôi xách xe về nhà....

Đàn bà 40 – Tình một đêm với người...

Tiếp nối phần 1 đêm qua... Bây giờ khoảng 11h30. Điện thoại đổ chuông đúng lúc tôi vừa...

Nghệ thuật yêu – Những quan điểm tình yêu...

Khi ta yêu, ta luôn bắt đầu bằng việc lừa mình, và luôn chấm dứt bằng việc...