Shivan đọc thư người yêu cũ – Cái bóng, nước mắt và ánh trăng

Paris, ngày 05 tháng 8 năm 2024

Anh Shivan thân mến!

Em vừa ngủ dậy sau chầu nhậu một mình chiều nay. Bây giờ là khoảng 10h tối, tuy không bật đèn nhưng trong phòng không tối lắm. Là bởi ánh trăng tuôn vào từ cửa sổ. Trăng to quá, lồ lộ trông như một cái khay bạc treo trên ngọn đồi. Nó to đến nỗi dường như em có thể với tay ra sờ và viết lên nó được. Còn ánh trăng tuôn qua cửa sổ giống như vũng nước lớn, trắng phau. Em ngồi trên giường, vắt óc nghĩ xem chiều nay mình đã uống bao nhiêu chai bia, mà thôi nó cũng chẳng còn quan trọng.

Em bừng tỉnh giờ này bởi tiếng gọi trong mơ của anh, nghe rõ mồn một. Tim em đập thình thịch, mãi không yên được, như thể em vừa tuột tay anh và rơi từ do từ trên đỉnh Fansipan xuống vậy. Giá như em đang ở Việt Nam, em sẽ nhanh chóng mặc đồ – dù mấy giờ và bao xa đi nữa – sẽ nhanh chóng đến nhà anh và làm tình cùng anh. Nhưng đây mà Paris, em phải đi học cách anh hàng vạn dặm thế này thì chẳng chạy đâu được.

Anh đoán xem em vừa làm gì nào?

Em đã cởi hết. Cởi hết quần áo và nằm xuống sàn nhà. Thời tiết Paris mùa này đang lạnh, máy sưởi thì tắt, nhưng em không thấy lạnh. Trong ánh trăng đang tuôn từ cửa sổ vào kia có một cái gì đó đặc biệt, không hiểu sao em lại làm vậy, nhưng ánh trăng như đang quấn quanh cơ thể em thành một lớp màng bảo vệ mỏng. Em có thể cảm thấy nó. Em đặt từng bộ phận cơ thể mình để ánh trăng chia tách ra nhiều phần. Em cũng chẳng biết để làm gì, và tại sao nữa, dường như đó là việc tự nhiên nhất trên đời. Đầu em, vai em, tay em, ngực em, bụng em, mông em, và cả vùng kín nữa: Lần lượt từng cái một, em nhúng vào ánh trăng, như đang tắm vậy.

Nếu bên ngoài phòng trọ có ai đang dòm trộm, họ sẽ nghĩ em thật quái thai. Hẳn lúc đầu họ sẽ coi em như chị Hằng tắm trăng nhưng sau dần thành một con bé bị chứng cuồng trăng, hễ trăng tròn là lại lên cơn. Nhưng chuyện đó không sao, tại thời điểm này, nếu ai muốn nhìn, muốn thấy như vậy thì em sẽ vui vẻ để họ thấy.

Sau đó em ngồi dậy trần truồng như vậy hồi lâu. Ngồi kiểu thiền ấy. Ánh trăng làm cho da em có màu kỳ bí, lại hắt bóng đen sắc nét của thân mình em xuống sàn, dài tới tận đuôi giường. Nhìn kĩ mới thấy, nó không như bóng của em mà thuộc về người đàn bà khác. Nó không còn những góc cạnh như em mà tròn đầy hơn, từ bầu ngực, núm vú. Nhưng nó lại chính là cái bóng mà em tạo ra. Em cử động, nó cũng cử động. Mãi một hồi quan sát kỹ xem có mối liên hệ giữa em và cái bóng đó không, cố hiểu tại sao nay nó trông khác đến vậy. Nhưng càng nhìn càng thấy nó lạ, lạ một cách lùng.

Giờ mới đến phần thực sự khó lý giải.

Em đột nhiên oà khóc. Nói anh đừng cười. Đây là bí mật không ai biết ngoài em, thực ra em là cô gái mít ướt nhất trần đời, em rất hay khóc, và khóc một mình. Nhưng từ nhỏ tới giờ em chỉ khóc khi có lý do cụ thể chứ không như hôm nay. Em không hiểu mình khóc vì gì và làm cách nào mà nín được. Cứ như ai đó khui cái nút bật ra, và cứ thế là nước mắt tuôn. Em đang lo mình cứ khóc như này cho tới khi thành cái xác khô mất.

Em thực sự nghe thấy, nhìn thấy từng giọt nước mắt mình rơi tanh tách trên sàn nhà như thể từng giọt sương sớm rơi bên mép hồ. Khi rơi xuống giữa không trung những giọt nước mắt bắt ánh trăng, sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Rồi em nhận ra cái bóng của em thì có vẻ không khóc, hoặc ít nhất là em thấy nó không rơi nước mắt. Như thể cái bóng đó đến từ một thế giới khác, rất xa nơi đây, như thể nó muốn đem đến một thông điệp nào đó, hay một cảnh báo nào đó mà em không biết được.

Ấy là chuyện đã xảy ra trong căn phòng này cách đây một tiếng. Em đã chọn cách xoa dịu tâm trí bằng cách soạn email và trải lòng mình với anh(Em vẫn đang nude nhé). Chắc khi email này gửi đi, em sẽ nhẹ lòng hơn và dễ chìm vào giấc ngủ. Lâu rồi em chưa ngủ nude, vừa khóc xong ngủ chắc ngon lắm đây. Em không biết nói thế nào, nhưng em với tư cách là 1 người yêu cũ, mà cũng chẳng phải người yêu, một người từng ngủ với anh 2 lần. Cầu mong anh an lành, hạnh phúc và đừng kể chuyện này với bất cứ ai anh nhé. Kẻo người ta nghĩ 1 cô sinh viên năm 2, tự lập, xinh đẹp mà lại bị hâm do cô đơn xa nhà lâu ngày là dở đấy.

Thương anh!

ĐỂ LẠI TRẢ LỜI

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

spot_img

Có thể bạn quan tâm

Shivan đem tan vỡ đi hàn gắn, rồi lại...

Giữa những đêm hè oi ả và nóng nực của Hà Nội, đâu có có một nỗi...

Em yêu, anh đã về…

Một ngày nọ, tôi giật mình nhận ra rằng câu nói “Em yêu, anh đã về” quen...

Ngoại tình tư tưởng – Shivan hoan lạc cùng...

Ngày 1 tháng 1 năm 2024. Tôi viết những dòng này lúc 4h sáng sau 1 giấc...