Hôm nay xem được một video được reup vietsub trên tiktok. Chủ bài đăng là một người đàn ông đã lập gia đình. Anh ấy thức dậy lúc 2h sáng, bên gối không thấy bóng vợ, ra phòng khách lại thấy cô ấy tự bế con cho ăn, sợ đánh thức anh. Trẻ con thường khóc đêm, có khi một đêm khóc đến 2 – 3 lần, người mẹ sẽ loay hoay bên con rồi chập chờn mà thiếp đi.
Nhưng người vợ trong video có lẽ rất hạnh phúc. Anh chồng nói “Tôi sợ nhất là mỗi đêm nghe tiếng khóc của con”. Anh ta cảm thấy “sợ” chứ không phải “phiền” bởi vì anh ta biết vợ mình chăm con cả ngày đã rất mệt, đêm đến dù thế nào cũng không nỡ gọi anh phụ.
Tôi không biết 2 người họ bắt đầu tình yêu như thế nào, bên nhau ra sao, nhiều ngọt ngào hay cay đắng… Nhưng tôi biết người phụ nữ ấy tìm được một người yêu thương mình hết mực. Người đàn ông của cô ấy thấu hiểu được sự vất vả, khó khăn của cô ấy; anh ta “không bao giờ giả vờ như không thấy gì, biết gì” mỗi lúc cô ấy chăm con vào ban đêm. Anh ấy nói rằng “Nếu tôi không thể san sẻ bớt gánh nặng cho cô ấy thì điều duy nhất đi cùng với cô ấy là những đêm triền miên cùng với chuông báo thức, với tiếng khóc của con; là những lúc cho con bú, hút sữa vô cùng mệt mỏi”.
Điều này thật sự rất trân quý.
Có thể bạn đọc được bài viết này còn độc thân, có thể cũng đã kết hôn, có con và cũng có thể là người tóc đã lấm tấm sương mai. Tôi không biết gia đình mọi người thế nào, nhưng khác biệt trong suy nghĩ và hiện thực của mỗi người khiến chúng ta đánh giá câu chuyện của người đàn ông là khác nhau. Có người cho rằng rất ít người làm được điều này, cũng có người cho rằng đó là điều nên làm, là việc bình thường vẫn thế… Tôi không dám nhận xét hay ý kiến này nọ, chỉ muốn kể với mọi người tình cảnh khác nhau của 2 người phụ nữ.
Đứa con út của chị năm nay mới tròn 4 tuổi, là con gái, rất hiếu động, nũng nịu bên mẹ suốt. Chị bảo bé như cái đuôi nhỏ, ríu ra ríu rít cả ngày mà bám chị lắm, chỉ cần chị thức dậy là con bé cũng tỉnh, dù cho là dậy đi vệ sinh hay nấu cơm sáng con bé cũng theo trên người. Con bé chỉ ôm khư khư chị ngủ thôi, còn cha nó nằm đó ru cũng chẳng màng. Chị kể hôm trước con đau răng, sốt cả đêm, khóc nghe nao lòng lắm mình chị loay hoay, luống cuống cả đêm còn chồng vẫn nằm đó – ngủ. Chị buồn lắm nhưng biết sao được, đàn ông họ đâu được như phụ nữ chúng mình.
Nghe đến đây chắc mọi người cũng đồng cảm nhưng không quá đồng tình phải không? Đúng vậy, không phải người mẹ nào cũng xót con và không phải người cha nào cũng hững hờ. Người phụ nữ này may mắn hơn. Cô bảo: “Lấy nhau gần 20 năm lúc nào con ốm, con khóc nếu anh ấy ở nhà đều là 2 vợ chồng chúng tôi cùng chăm con, chưa bao giờ anh mặc tôi một mình”.
Chẳng phải tự nhiên mà họ lại bảo “Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng!”
Tôi không tiết lộ tên của nhân vật chị và cô vì tôi biết rằng họ chỉ là hai trong số rất nhiều người phụ nữ ngoài kia, và những người phụ nữ ấy có những tình cảnh có thể là tương tự, là tốt hơn hay thậm chí là tệ hơn so với câu chuyện của chị và cô.
Bạn biết không, chỉ khi một người yêu thương, quan tâm bạn hơn cả bản thân mình thì họ mới đặt bạn cao hơn cả chính họ. Bạn có thể tìm được người bạn yêu và người ấy cũng yêu bạn, bạn có thể bước chân vào mối quan hệ hôn nhân với bất kì cảm xúc gì: có hạnh phúc, vui mừng, chờ mong, cũng có hững hờ, gượng ép hay chỉ là hứng thú nhất thời… Nhưng mấy ai có thể vừa có được tri kỉ vừa trọn vẹn với tình yêu?
Người yêu chưa chắc đã là tri kỉ còn tri kỉ chắc gì đã yêu nhau…