“Em xin lỗi nhưng đã đến lúc chung ta nên dừng lại.”
Cô ấy bắt đầu bằng 1 giọng nhẹ nhàng. Rồi nàng im lặng hồi lâu.
Một thông báo đột ngột, hoàn toàn không có sự báo trước. Và quá đỗi bất ngờ. Chẳng tìm được lời thích hợp nên tôi chờ nàng nói tiếp. Dù biết đoạn sau sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở bàn ăn trong bếp. Đó là 1 buổi trưa chiều chủ nhật giữa tháng 6. Sài gòn mưa cả ngày hôm nay. Nghe xong thông báo của nàng, việc đầu tiên tôi làm là đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn trời đang mưa thế nào. Mưa nhẹ và êm. Hầu như không có gió. Nhưng cơn mưa vẫn mang tới cái se lạnh ngấm vào da thịt. Cái lạnh cho tôi biết mùa mưa vẫn còn xa lắm.
- Nàng: Anh đừng hỏi lý do được không?”
Nàng mặc chiếc áo len mỏng cổ rộng màu tím nhạt. Dây áo coóc xê lộ ra bên cạnh xương đòn nhô cao.
- Tôi: Anh có câu hỏi
- Nàng: Nếu em có thể trả lời được.
- Tôi: Liệu có phải lỗi ở anh không?
Nàng suy nghĩ. Rồi giống như người vừa lặng dưới nước sâu, nàng ngoi lên rồi hít thở từ từ.
- Nàng: Theo góc độ trực tiếp thì không.
- Tôi: Nghĩa là gián tiếp thì có!
- Nàng: Mấy hôm trước, lúc trời gần sáng em có nằm mơ. Một giấc mơ sống động đến nỗi em không biết đâu là thật, đâu là mơ. Khi tỉnh dậy, em nghĩ thế này. Nói đúng hơn là em tin rằng: “Nếu chúng ta kết thúc mối quan hệ này sẽ tốt hơn cho em. Và có thể là cho anh.”
- Tôi: Em đã mơ thấy gì?
- Nàng: Vì giấc mơ là sở hữu của cá nhân nên em có quyền không tiết lộ.
- Tôi: Anh xuất hiện trong giấc mơ đó không?
- Nàng: Không anh không xuất hiện..
Tôi thở 1 hơi dài. Ngước mắt nhìn 1 lượt khắp căn hộ. Căn hộ vốn đã quen thuộc từ lâu, vậy mà đùng cái 1 ngày không đẹp trời nó lại trở thành nơi hoàn toàn xa lạ. Chỉ chút nữa thôi. Nơi này chỉ còn mình tôi với cô đơn.
Tôi không nhìn mưa nữa mà quay sang nhìn nàng. Một lần nữa tôi nhận ra dù có sống dưới mái nhà với nàng hơn 1 năm. Biết bao kỉ niệm tại đây, bao cuộc mây mưa và bao lần hứa hẹn thì tôi vẫn chẳng hiểu gì về nàng. Giống như người ta có mặt trăng hằng đêm cũng chẳng hiểu gì về mặt trăng.
Tôi đã ở cái tuổi không thể gọi là trẻ, và thứ giống như ngọn lửa trong lồng ngực hình như đã và đang lụi tàn. Tôi đang dần quyên đi cảm giác được sửi ấm bằng ngọn lửa ấy. Tới tuổi này chẳng còn điều gì khiến tôi phải bất ngờ nữa.
Lẽ ra tôi nên đoạn tuyệt với con người tôi lâu rồi. Lẽ ra tôi phải có biện pháp gì đó. Nhưng tôi cứ lần nữa mãi. Tôi không biết đời mình cứ thế này đến bao giờ.