Sài Gòn, sáng sớm ngày ngày mùng 9 tháng 6 năm 2023…
Rồi tình yêu của tôi cứ thể dời đi.
Tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình trên chuyến bay sớm tới Vinhomes Central Park Sài Gòn, để tìm kiếm tương lai cũng như nửa còn lại của đời mình. Tôi bắt đầu làm việc năm 16 tuổi, 23 tuổi là lúc tôi bấp bênh nhất. Tôi nghĩ “rồi cuộc đời tôi sẽ ra sao?” trước khi ngủ tôi đã rất sợ. Và tuổi trẻ của tôi phạm phải quá nhiều sai lầm, những chàng trai ngoài kia họ đã may mắn. Họ đã biết yêu và được yêu, còn tôi thì không. Dù tôi đã đi dọc bản đồ Việt Nam, gặp đủ loại người. Không 1 chút hy vọng nào cho sự lãng mạn, và công việc viết lách cũng chẳng tới đâu. 30 tuổi hứa hẹn 1 thập kỉ cô đơn, vẫn chỉ có tôi, căn phòng, trên bàn là cuốn giấy ăn và đôi tây cứ miệt mài… gõ phím. Bên khung cửa nhìn xa xăm tôi tự hỏi rằng ngoài kia có quá trời các cô gái đẹp, tại sao tôi không ăn mặc thật đẹp và đi ra ngoài tán tỉnh họ. Phải chăng tôi còn nhút nhát hay đang thiếu điều gì đó?
Tôi không có nhiều hứng thú với những cô gái chân dài, da trắng cùng 1 body bốc lửa. Tôi thích đọc sách 1 mình, nhìn thành phố từ trên cao với ly champagne trên tay. Tôi không biết có phải đó là 1 loại bệnh. Cả đời mình tôi từng dặn lòng chỉ yêu 1 người và qua đường 1 lần.
Khi bình minh nuốt trọn cả Saigon, đeo headphone ra ngoài và tìm kiếm mạch cảm xúc. Chưa bao giờ tôi cảm thấy dễ chịu đến vậy, lần đầu tiên tôi nghĩ mình sẽ trở thành 1 phần của nơi này.
30 tuổi, 1 cánh cửa bí mật đã mở ra trong tôi. Tôi chưa từng cảm thấy nhiều sức sống đến thế, khi tôi chạm mặt em, nó làm tôi quên mọi thứ.
Bên kia đường 1 người con gái, không chính xác hơn là 1 người đàn bà đặc biệt, tôi có thể nhìn thấy sự bất cần trong em. Tối đã cố thử tiến tới mở đôi lời hay ho gì đó nhưng không.. lý trí tôi còn sợ. Chưa bao giờ nhút nhát lại lấn át tôi đến vậy. Và mùi thuốc lá cô cầm trên tay đã kéo tôi lại.
- Tôi: Những cô gái hút thuốc thường rất cô đơn, tôi đọc đâu đó ở 1 cuốn tiểu thuyết. Tôi xin hơi thuốc được chứ? Không 1 hơi thôi, tôi không biết hút thuốc.
- Nàng: Ai cũng thắc mắc tại sao 1 anh chàng người bắc với đôi lông mày dâm lại buồn đến thế.
- Tôi: Tôi đang bị đày ải. Tên cô là gì?
- Nàng: Lan, Mi Lan.
- Tôi: Nghe giống như tên của 1 thành phố nước Ý. Tôi là Shivan.
Có thể cô sẽ nghi ngờ điều này, nhưng tôi đã phải lòng cô từ cái nhìn đầu tiên. Tôi tự hỏi lòng mình rằng có khi nào chúng ta chung cảm xúc với nhau không? - Nàng: … (không nói lên lời)
- Tôi: Cô không cần trả lời vội. Chúng ta còn gặp lại nhau chứ?
- Nàng: Tôi làm ở đây mọi ngày giờ hành chính, tới giờ làm của tôi rồi. Bye anh!
Có những ngày dài thật buồn, một mình ngồi bó gối trong căn phòng nhỏ. Nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia, bản thân vẫn luôn mang trong đầu nhiều suy nghĩ: “Bầu trời ấy có chỗ nào dành cho mình không? Có nơi nào mà mình thuộc về?” Bản thân đã vẫn luôn tự hỏi: “Mình là ai? Mình muốn làm gì? Mình phải làm gì? Hay mình sẽ cố gằng vì điều gì?…
Rồi những tia nắng lại đánh thức tôi dậy, sau 1 đêm suy tư về cuộc đời tôi lại tiếp tục đi tìm những xúc cảm dở dang. Và chúng tôi lại gặp nhau tại chính nơi đó cùng với điếu thuốc trên tay.
- Tôi: Xem ai đây này, chúng ta lại gặp nhau.
- Nàng: Vậy Shivan, tôi tò mò anh là ai và làm nghề gì. Đi lại trên phố vào giờ hành chính, không cặp táp, không xe cộ, không gì cả và nói chuyện với 1 người lạ?
- Tôi: Mỗi người đàn ông họ đều giấu 1 thế giới riêng đằng sau ánh mắt. Tôi làm nghề viết, tôi viết mọi thứ xảy ra xung quanh cuộc sống của mình, những gì tôi nhìn thấy, sờ thấy và mơ thấy.
- Nàng: Anh là nhà văn?
- Tôi: Có thể, trước mắt tôi làm 1 blogger.
- Nàng: Tôi có 2 câu hỏi. Có khi nào tôi trở thành nhân vật trong câu chuyện của anh và anh viết về chủ đề gì?
- Tôi: Về tình yêu đôi lứa, về những điều đẹp đẽ, chia ly, bi ai, hạnh phúc trong tình yêu.
- Nàng: Anh có câu hỏi gì cho tôi không?
- Tôi: Tôi không biết nữa.
- Nàng: Tôi là 1 bà mẹ đơn thân, tôi 34 rồi không trẻ trung gì nữa, tôi đoán anh ít tuổi hơn tôi. Tôi từng làm người mẫu cho những tạp trí về thời trang làm đẹp, không biết anh có quan tâm tới chương trình The Face không, tôi từng có tham gia nhưng không đi tới đâu. Và như anh thấy rồi đấy, tôi làm việc tại 1 thẩm mỹ viện. Đây là nơi tôi làm việc.
- Tôi: Giọng cô rất lạ, tôi không biết diễn tả sao nữa, nó cứ bình bình không cao quá cũng không thấp quá. Rất dễ nghe.
Tôi đang tự hỏi kết thúc giờ làm, cô có muốn đi làm vài ly với tôi? - Nàng: Okay! Đó là toàn bộ những thứ tôi mong chờ.
Theo truyền thuyết Hi Lạp, khi những tia nắng cuối cùng trong ngày vụt tắt, thì chỉ vài phút sau là trời tối cmnr… Và chúng tôi gặp nhau.
- Như 1 đôi tình nhân lâu ngày không gặp, nàng nhìn mắt tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi hiểu mình muốn gì. Tôi từ tốn kéo nàng vào 1 góc tối nơi mà ánh đèn đường không chạm tới, tặng cho nhau những nụ hôn nhẹ nhàng. Tôi biết đó là sự khởi đầu. Và cứ thế từng khuy cúc, chiếc quần rồi đến bộ bikini nàng mặc. Từng thức đang vội vã biến mất khỏi tầm mắt của tôi khi chúng tôi kéo nhau tới 1 hotel gần đó.
Và rồi shot thứ nhất, thứ 2, cái kết là shot thứ 3…
- Nàng: Có vẻ thượng đế lấy cắp của anh cái chiều cao nhưng bù lại anh rất tuyệt vời trong chuyện đó. Anh chắc tập gym nhiều lắm, các tư thế, nhịp thở đang diễn đạt mọi thứ trong trái tim anh.
- Tôi: Em cư xử rất chuyên nghiệp.
- Nàng: Cuộc sống là 1 chuỗi sưu tập những khoảnh khắc. Anh cứ sống như bây giờ, đừng vội vàng mà bỏ qua thời trai trẻ của mình.
- Tôi: Anh muốn mình là 1 nhà văn giỏi, kiếm được tiền và kể những câu chuyện có ý nghĩa tới mọi người.
Và chúng tôi ôm nhau ngủ trong sự thỏa mãn.
Những chú bồ câu lại kéo bình minh lên. Khi thức dậy, nàng biến mất chỉ còn những xúc cảm và 1 lá thư trên bàn.
Đây là đêm đầu tiên cũng là cuối cùng chúng ta bên nhau, em tin 1 ngày nào đó anh sẽ nổi tiếng với blog của mình. Mọi người, ngay cả lão bảo vệ nơi em làm việc cũng biết đến anh. Em rời đi không phải vì quan điểm sống, sự khác biệt tổi tác hay định kiến xã hội. Xin lỗi vì đã tự bạch với anh rằng em đang ly thân chứ chưa ly hôn. Anh ấy còn muốn quay lại với em, rồi 1 ngày có con anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc này. Anh và em còn nhiều cuộc phiêu lưu trước mắt. Áp lực, sự tha thứ, trách nhiệm là những gì em đang phải trải qua. Xin đừng liên lạc với em. Saigon mưa buồn! Chào anh!
Hàng ngàn năm trước, người đời họ kháo nhau rằng không có nét đẹp nào là vĩnh cửu, cũng không có tình yêu nào là mãi mãi. Tôi cá rằng họ vừa bị “đá”. Tôi mất 1 khoảng thời gian dài để nghĩ về giá trị của những kí ức. Tôi ngộ ra rằng không có gì kéo dài mãi mãi nhưng không đồng nghĩa nó đáng bỏ đi. Có khi đó là sự hợp lý hóa. Như 1 việc được sắp đặt sẵn, cô ấy là 1 khoảnh khắc thanh xuân của tôi, tôi đã viết về cô ấy. Tôi cũng tự hỏi liệu theo thời gian tôi có quên cô ấy hay không? Liệu ngoài phố xá kia chúng tôi có vô tình chạm mặt nhau không?. Nhiều câu hỏi không có lời đáp. Chúng ta có gặp gỡ và quen nhiều người thế nào đi chăng nữa, cho đến cuối cùng những người chấp nhận ở lại, chịu thấu hiểu và chia sẻ cuộc sống với ta chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Good friend.