“The Fault In Our Stars” là một tác phẩm dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn John Green. Bộ phim nói về Hazel Grace Lancaster, một cô gái 16 tuổi phải vật lộn với căn bệnh ung thư được cha mẹ mình thúc giục tham gia một Hội tương trợ của những người có cùng cảnh ngộ, nơi cô vô tình gặp và phải lòng một anh chàng có tên là Augustus Waters. Và từ đó, cuộc tình của họ bắt đầu, ngay trước ngưỡng cửa ra đi của cuộc đời họ.
“Anh đã cho em thấy một tình yêu vô hạn trong một khoảng thời gian hữu hạn. Và vì điều đó, cảm ơn anh”. Câu nói đó của Hazel Grace dường như đã khiến tất cả người xem phải bật khóc. Với một cô gái như vậy, việc phải đối mặt với tình yêu của mình không còn trên cõi đời này, có lẽ còn kinh khủng hơn cả cái chết. Vì cô biết cái chết của cô giờ chỉ còn là vấn đề về thời gian, và cô đã sẵn sàng. Nhưng với sự kết thúc của cuộc tình này, dường như sẽ mãi mãi là một nỗi đau trong cô. Đến giây phút cuối cùng, mọi tình yêu trong cô, mọi sự trân thành trong cô đều dành cho Gus. Dù biết hiện thực là vậy, nhưng cô vẫn luôn cảm ơn anh vì khoảng thời gian ý nghĩa đó.
Nhưng nỗi đau khổ tột cùng của cô mới được đẩy lên cao trào vào ngày tổ chức đám tang của Gus. “…Trong một lần nhập viện cấp cứu nặng đến mức tôi không thể thở nổi, bác sĩ hỏi tôi theo thang từ 1 – 10, nỗi đau của tôi ở đâu. Tôi đã chỉ giơ 9 ngón tay, vì tôi muốn giữ nấc thang 10 cho riêng mình. Và cuối cùng, nó chính là đây…”